“Không thể nào…”
Mộ Dung Nham bỗng dưng lộ ra biểu cảm kinh ngạc nói.
“Không phải là anh mới thoát ra từ đây sao?” Hàn Kỳ Âm nhíu mày hỏi.
Tại sao gương mặt của Mộ Dung Nham lại có biểu cảm kinh ngạc nhường này?
“Không phải…tôi nhớ rõ ràng ban đầu chúng không như thế này…” giọng nói của anh ta hoang mang.
Ánh mắt Cố Thâm lạnh lẽo
“Nói đi.”
Mộ Dung Nham nuốt nước bọt một cái rồi mới nói
“Lúc đầu khi tôi bị lạc ở đây, mê cung này không được sắp đặt giống như bây giờ, dường như chúng đã bị di chuyển…”
Tư Duệ rõ ràng không tin, châm biếm nói với Mộ Dung Nham
“Chúng đều làm bằng đá, ít nhất cũng phải nặng hàng nghìn tấn, làm sao mà có thể di chuyển?”
Điều này bản thân anh ta cũng không thể giải thích được, nhưng Mộ Dung Nham chắc chắn một điều nó đã bị thay đổi, anh ta chỉ vào một góc của cột đá bên trái nói
“Tôi đã đánh dấu ở đây, bây giờ không thấy nữa…hơn nữa đáng ra chỗ này phải có một lối rẽ, và các cột đá bị thay đổi vị trí rồi.”
Đúng là rất khó tin, nhưng Hàn Kỳ Âm nghĩ rằng sự thật dù có khó tin đến mấy, thì nó cũng chính là sự thật. Lúc nãy tất cả bọn họ đã chứng kiến cơ quan bí mật và hai cánh cửa bằng đá thực sự dịch chuyển, vậy thì lời của Mộ Dung Nham nói khả năng là sự thật.
Trong tình thế này, tất cả mọi người đều muốn thoát ra ngoài, anh ta không có lí do gì để nói dối cả.
“Vậy ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tinh-me-luyen-vo-han-su-diu-dang-doc-nhat/1269771/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.