Chương trước
Chương sau
Đỗ Như Lan cất bước tiến đến gần Ngũ Phương giáo chủ, Từ Văn trong lòng nóng nảy cố sức la lên :

- Không được đụng đến hắn!

Tiếng gầm này khiến cho máu ra ồng ộc, đầu nhức mắt hoa nhưng Từ Văn không ngăn cản được hành động quật cường. Chàng tin là trong người mình có một lực lượng chống đỡ cho chàng đứng dậy được, mặt mũi chàng rất hung dữ khiến cho người ta không dám nhìn vào. Người chàng lảo đảo một hồi mới ngồi vững lại được. Miệng chàng lẩm bẩm :

- Hắn không thể chết được... Mà phải chết vì kỷ luật của môn phái. Hắn còn nhiều việc phải phúc đáp.

Đỗ Như Lan ngơ ngác nhìn Từ Văn chẳng hiểu chàng nói gì.

Trong trường lại nổi cuộc chiến đấu điên khùng, tiếng hò hét cùng tiếng rú thê thảm vang động cả một góc trời.

Ngũ Phương giáo chủ cử động chân tay rồi ngẩng đầu lên Đỗ Như Lan cất giọng run run nói :

- Hắn vẫn chưa chết!

Từ Văn cố nhẫn nại để chờ nếu chàng còn chút dư lực quyết cứu cho Ngũ Phương giáo chủ sống lại. Đáng tiếc là chàng chẳng còn chút dư lực nào những tàn lực cuối cùng chỉ đủ giữ cho chàng khỏi ngã.

Từ Văn ngấm ngầm vận động tâm pháp của bản môn chàng hy vọng khôi phục lại một chút công lực.

Hai kiếm sĩ áo gấm chạy tới chúng đảo mắt nhìn toàn trường rồi vung kiếm lên nhằm chém xuống Từ Văn. Đỗ Như Lan liền vung song chưởng chia ra đón tiếp hai gã chỉ trong hai hiệp bà đã giết chết được hai tên kiếm thủ.

Tiếng chém giết trong trường đấu đã thưa thớt cuộc chiến đã tới màn chót. Ngũ Phương giáo chủ chống tay ngồi dậy.

Bóng dương từ trên ngọn núi chiếu tận đáy hang hết thảy thành màu hồng. Bóng người chạy lui chạy tới, kẻ thua thì chạy thục thân còn người thắng quyết rượt theo chém giết.

Từ Văn đột nhiên nhìn Đỗ Như Lan nói :

- Xin tiền bối hãy tạm lánh đi một lát!

Đỗ Như Lan nghi ngờ hỏi :

- Để làm gì?

- Vãn bối còn có việc bí mật phải giải quyết với hắn.

- Bần ni cũng cần phải đòi Phật Tâm nơi hắn.

Từ Văn ngắt lời :

- Việc đó xin hãy để cho vãn bối phụ trách.

Đỗ Như Lan chưa hết nghi ngờ nhưng trở cũng trở gót đi ra, lúc này Từ Văn đã khôi phục được hai ba phần công lực. Ngũ Phương giáo chủ cất giọng trầm trầm than rằng :

- Lòng trời muốn hại ta..

Từ Văn nói :

- Tự mình làm nên tội nghiệt thì còn sống làm sao được.

Từ Văn tiến về phía trước một bước. Đột nhiên có hai bóng người từ phía đáy hang chạy lại hiển nhiên là cha con Tưởng Úy Dân.

Tưởng Minh Châu sung sướng quên hết cả mọi việc bật lên tiếng hoan hô :

- Thế huynh! Thế huynh không việc gì rồi.

Từ Văn xiết bao cảm kích nhìn nàng chằm chằm.

Tưởng Úy Dân vội la lên :

- Từ Văn! Ngươi không nên giết hắn!

Từ Văn ngẩn người rất khích động hỏi :

- Tại sao vậy?

Tưởng Úy Dân nghiến răng run lên nói :

- Ngươi hãy mở tấm khăn che đầu hắn rồi sẽ rõ chân tướng.

Từ Văn rất lấy làm ngờ chàng cho là Tưởng Úy Dân biết rõ đối phương là ai lời của lão chắc có điều bí ẩn. Ngũ Phương giáo chủ cố hết sức định giơ ngón tay lên thọc vào huyệt thái dương để tự tử, Từ Văn không kịp suy nghĩ gì nữa vội tiến lại một bước điểm huyệt cách không khiến cho Ngũ Phương giáo chủ phải buông tay xuống, miệng hắn gầm lên những tiếng rất chói tai :

- Từ Văn! Ngươi.. mau hạ thủ giết ta đi.

Từ Văn liền thò tay lột miếng khăn phủ đầu cùng tấm mặt nạ, bất giác chàng bật lên tiếng la hoảng :

- Úi chao!

Tiếng rú như người phát điên chàng lùi lại mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất, mặt chàng co rúm lại không còn ra hình thù gì nữa tưởng chừng như bị chứng giựt gân suýt nữa ngất đi. Trong giây lát này chàng tưởng như ngày mạt vận đã tới lại tựa hồ như bị người xâu xé từng miếng thịt, đầu chàng trống rỗng.

Hồi lâu chàng thấy mình tuyệt vọng đau khổ không còn đủ sức phải cố gắng mới la lên được :

- Chuyện này... không thể được. Thật là thảm khốc! Trời ơi!

Ngũ Phương giáo chủ hiển nhiên là phụ thân chàng tức Thất Tinh bảo chủ Từ Anh Phong. Chàng không ngờ kết cục lại xảy ra như thế này.

Người che mặt mặc áo cẩm bào tức Thất Tinh cố nhân, hán tử mặt đen tức Khách qua đường đã bao lần toan hạ sát thủ giết chàng với bộ mặt thần bí thì nay những điều đó đã phơi ra trước mặt chàng.

Mé đầu Từ Anh Phong bị một vết sẹo khác nào mũi đao đâm vào tim chàng vì chính chàng đã gây ra vết sẹo đó.

Chàng la thầm :

- Có bao giờ cha lại giết con không cần lựa chọn thủ đoạn? Phụ thân lại bắt giữ mẫu thân để uy hiếp chàng thì còn ra thế nào? Phụ thân lại gian dâm với người yêu của con trai là Thiên Đài Ma Cơ ư? Phụ thân lại dối thày diệt tổ và gây ra bao nhiêu tội ác khiến quỷ thần cũng phải phẫn nộ.

Từ Văn nghĩ vậy rồi chàng tưởng như mình bị vỡ trái tim hồn lìa khỏi xác, nỗi đau khổ của chàng lúc này thật không bút nào tả xiết. Chàng giơ tay lên bứt đầu tóc rồi lại kêu gào rất thảm thiết :

- Trời ơi! Trời làm chi cực thế này. Sao lại thế này?..

Tiếng chàng la hét không giống như từ miệng người phát ra khiến người nghe phải đau xót không nỡ để lọt vào tai.

Tưởng Úy Dân sa lệ hỏi :

- Anh Phong huynh! Sao Anh Phong huynh lại hành động tàn tệ đến thế?

Từ Anh Phong ngẩng đầu trông lên trời mặt hắn co rúm lại không nói nửa lời. Từ Văn đột nhiên đứng phắt dậy cắm đầu loạng choạng chạy đi..

Tưởng Úy Dân lạng người ra chặn lão xúc động quá nói không nên lời :

- Từ Văn! Ngươi.. không thể.. bỏ đi được. Bọn Thượng Quan Hoành liệu có buông tha y không?

Từ Văn khóc không ra lời hỏi lại :

- Thế thúc! Tiểu điệt.. phải làm gì?

Tưởng Úy Dân nói :

- Trước mắt ngươi là sự thật. Ngươi hãy giải quyết vấn đề của ngươi trước đi rồi sẽ bàn tới chuyện khác.

Từ Văn ấp úng :

- Nhưng.. Tiểu điệt giải quyết làm sao?.. Trừ cái chết..

- Ngươi không thể nói điên khùng thế được.

Mấy chục bóng người từ bên kia chạy đột nhiên có tiếng la :

- Từ Anh Phong! Hắn là Từ Anh Phong.

Tưởng Úy Dân kéo Từ Văn lại trước mặt Từ Anh Phong, bỗng Thượng Quan Hoành bật tràng cười rộ :

- Từ Anh Phong! Thật không ai ngờ lại là ngươi! Đây là ý trời! Ha, ha...

Một bóng người vọt về phía Từ Anh Phong không nghĩ ngợi gì phóng chưởng đánh luôn, bóng người liền bị hất ngược lại mụ chính là Không Cốc Lan Tô Viên. Từ Văn vội chạy ra chắn trước mặt phụ thân, sắc mặt chàng lợt lạt không còn chút huyết sắc ánh mắt chàng chẳng khác kẻ điên khùng.

Thượng Quan Hoành lớn tiếng quát :

- Từ Văn! Ngươi còn hộ vệ cho hắn ư?

Từ Văn máy môi một lúc rồi mới nói lời :

- Các vị muốn động thủ thì hãy giết tại hạ trước đi.

Bầu không khí tưởng chừng ngưng kết lại khiến người ta phải nghẹt thở.

Không Cốc Lan Tô Viên lớn tiếng quát :

- Từ Văn! Ngươi mà hộ vệ cho hắn thì hãy giết hết người trong trường đi đã.

Từ Văn trong lòng đau khổ không biết nói sao, mối tình phụ tử khiến chàng không thể thõng tay đứng nhìn. Nhưng phụ thân chàng là công địch của võ lâm, ngoài ra y còn là tên bạn đồ mà Từ Văn là người chấp pháp.

Chàng không dám nghĩ thêm nữa.

Từ Văn ngó Không Cốc Lan Tô Viên, nguyên mụ là đại phu nhân của phụ thân chàng. Chàng thấy mặt mụ cực kỳ đau khổ và phẫn nộ nên không biết đáp thế nào. Chàng chỉ còn có con đường duy nhất là cả hai cha con đều chết về tay mọi người, vì kẻ làm con không thể giết cha mà phụ thân chàng chết cũng chưa đủ đền tội.

Giữa lúc ấy một gã áo đen chạy tới trước mặt Thượng Quan Hoành thi lễ nói :

- Bẩm Hội chủ! Thôi chưởng lệnh, Ngụy hộ pháp cùng ba vị nữa..

Thượng Quan Hoành hỏi ngay :

- Các vị đã làm sao?

Gã áo đen đáp :

- Các vị đã bị chết trong hang núi.

Không Cốc Lan Tô Viên rú lên tiếng rất thê thảm :

- Hán Văn đã chết rồi ư?

Vân Trung Tiên Tử vội đỡ lấy vai mụ nói :

- Xin phu nhân bớt nỗi bi ai thuận theo biến cố.

Không Cốc Lan Tô Viên lảo đảo người đi hai cái rồi bật lên tiếng cười rộ, tiếng cười so với tiếng khóc còn thê thảm hơn.

Từ Văn chịu không nổi những cái đau đớn vô hình hành hạ chàng. Chàng lớn tiếng nói :

- Các vị hãy động thủ đi!

Không Cốc Lan Tô Viên giẫy giụa thoát khỏi bàn tay Vân Trung Tiên Tử tiến lại gần lớn tiếng quát :

- Từ Văn! Tránh ra!

Từ Văn nghiến răng đáp :

- Không được! Tiền bối cứ hạ thủ đi.

- Nhưng ta không muốn giết ngươi...

Từ Văn đáp :

- Nếu thế thì không được!

Mụ thét lên :

- Coi chưởng đây.

“Binh” một tiếng. Từ Văn bị hất ra ngoài hơn trượng miệng vọt máu ra như tên bắn. Chàng không sao chống đỡ được và cũng không vận công hộ vệ cho mình.

Mọi người trong trường đều biết rõ Từ Văn muốn tìm cái chết. Không Cốc Lan đứng thộn mặt ra, nhưng mụ oán độc vô cùng không giết Từ Anh Phong là không xong.

Từ Anh Phong đã không tự tử được mà thương thế cực kỳ trầm trọng, hắn tự biết không còn cách nào trốn thoát được công đạo bèn nhắm mắt lại.

Thượng Quan Hoành trầm giọng quát :

- Từ Văn! Hay hơn hết là các hạ hãy lui ra khỏi chốn này.

Từ Văn lạng người đi một cái trở về chốn cũ miệng chàng đáp :

- Không được!

Không Cốc Lan Tô Viên đột nhiên cất giọng bi ai hỏi :

- Nguỵ hộ pháp còn thanh kiếm đâu?

Một tên võ sĩ áo đen lập tức đưa thanh trường kiếm có cả vỏ nói :

- Thưa kiếm đây!

Không Cốc Lan Tô Viên rút trường kiếm liệng vỏ đi rung cổ tay toan...

Bất thình lình một bóng người áo đen thân hình mảnh dẻ chạy vào không trường hiển nhiên là một thiếu phụ nạ dòng. Cặp lông mày nhăn rút lại tỏ vẻ rất buồn rầu, sắc mặt lợt lạt không còn chút huyết sắc.

Từ Văn cất tiếng bi ai hô lên :

- Má má!

Chàng quỳ ngay xuống rồi nức nở khóc.

Người đàn bà áo đen này chính là Lam Ngọc Trân nhị phu nhân của Từ Anh Phong, mẫu thân của Từ Văn.

Lam Ngọc Trân nước mắt chảy quanh xoa đầu Từ Văn nói :

- Hài tử! Đừng khóc nữa! Đứng dậy đi!

Từ Văn trong lúc nhất thời không làm sao thu được những mối bi phẫn nó làm cho chàng tan nát ruột gan, vẫn nức nở khóc hoài.

Lam Ngọc Trân tay cầm một cái túi gấm nhỏ buồn rầu nói :

- Phật Tâm đây! Vị nào thu hồi đi?

Đỗ Như Lan tiến lại niệm Phật hiệu nói :

- Xin trao lại cho bần ni.

Bà đón lấy cái túi gấm rồi lùi ra bên.

Lam Ngọc Trân ngó Từ Anh Phong nhắm mắt ngồi dưới đất nói :

- Anh Phong! Việc đã đến thế này tiện thiếp xin nói rõ.

Từ Anh Phong mở mắt ra hung quang lấp loáng nhưng hắn cúi đầu xuống ngay, thừ người ra nói :

- Được rồi! Ngươi muốn nói gì thì nói.

Lam Ngọc Trân đưa tay dắt Từ Văn cất giọng buồn thảm nói :

- Từ Văn! Ngươi hãy đứng dậy nghe ta thuật chuyện.

Từ Văn lau nước mắt đứng lên toàn thân chàng vẫn run lẩy bẩy không ngớt.

Thống Thiền hòa thượng nhìn Lam Ngọc Trân chắp tay nói :

- Nhị phu nhân! Bần tăng là Chu Đại Niên người đứng đầu Thất Tinh bát tướng ngày trước đây.

Lam Ngọc Trân đáp :

- Bản nhân biết rồi!

Từ Văn lại cất giọng thê lương gọi :

- Má má!

Lam Ngọc Trân thở dài não ruột bà đưa tay áo lên lau nước mắt rồi bà lộ vẻ cương quyết nói :

- Ta không phải là má má ngươi.

Từ Văn kinh hãi lùi lại một bước run lên nói :

- Má má bảo sao?

Lam Ngọc Trân đảo mắt nhìn Thượng Quan Hoành rồi cất giọng run run nói :

- Từ Anh Phong không phải là phụ thân ngươi.

Từ Văn trợn mắt há miệng lùi lại thêm mấy bước hồi lâu mới ấp úng nói :

- Hài nhi còn sống không? Hay là đang mơ mộng..

Lam Ngọc Trân đáp :

- Hài tử! Không phải mộng ảo gì đâu phụ thân chân chính của ngươi là vị này.

Bà vừa nói vừa giơ tay trỏ vào Thượng Quan Hoành. Thượng Quan Hoành biến đổi sắc mặt mấy lần ra chiều rất kinh ngạc đăm đăm ngó Lam Ngọc Trân.

Từ Văn đập tay vào đầu la lên :

- Trời ơi! Ta không chịu nổi nữa rồi, vụ này là thế nào?...

Lam Ngọc Trân chú ý ngó Thượng Quan Hoành rồi kể tiếp :

- Thượng Quan Hoành! Gã là con của tôn phu nhân Chúc Diệm Hoa sinh ra. Nàng sinh vào đúng dịp ba hôm trước bản nhân cũng sinh được một gái nhưng đứa nhỏ chỉ sống được hai ngày rồi chết ngay. Từ Anh Phong sợ rằng mình đã gây ra bao nhiêu thù oán nên muốn giết gã đi nhưng ta miễn cưỡng bồng gã về nuôi dưỡng hận làm con mình. Vụ này không một ai hay biết. Gã nên kêu bằng Thượng Quan Văn nhận ra rồi trở về tôn tộc đi!

Lam Ngọc Trân nói câu này khiến cho toàn trường đều kinh ngạc thật là một thiên bi sử không ai nghĩ tới.

Từ Văn hiểu ngay, chàng nghĩ thầm :

- Không trách phụ thân tìm thiên phương bách kế để giết mình té ra vì nguyên nhân này. Thật là đáng sợ! Thật là ly kỳ! Từ Anh Phong còn trỏ kẻ thù để mượn tay mình giết phụ thân, lòng người ác độc đến thế ư?

Thượng Quan Hoành lại ôm lấy Từ Văn - kêu bằng Thượng Quan Văn đúng hơn - nước mắt tuôn ra như mưa hồi lâu không nói nên lới.

Thượng Quan Văn quỳ xuống, một mối bi thương lại nổi lên nhớ lại người mẹ thân sinh là Chúc Diệm Hoa đã gặp thảm cảnh. Chàng ngẩng đầu lên nhìn Từ Anh Phong bằng con mắt vô cùng oán hận.

Từ Anh Phong cũng phẫn nộ nói :

- Lam Ngọc Trân! Ngươi...

Lam Ngọc Trân nghiến răng quay lại Thượng Quan Văn hỏi :

- Hài tử! Ta đã sai Hoàng Minh đưa Độc kinh cho ngươi, ngươi đã lấy lại được chưa?

Thượng Quan Văn quay lại buồn rầu đáp :

- Hài nhi đã thu được rồi nhưng Hoàng Minh đại ca đã bỏ mạng.

Sự thực đã chứng minh: Hoàng Minh bị bọn kiếm sĩ áo gấm đi với gã hạ sát. Kiếm sĩ áo gấm sờ vào Độc kinh mà chết. Thiếu Lâm tăng chịu lời ủy thác của Hoàng Minh lúc lâm tử cũng trúng độc mà uổng mạng. Kết quả gây nên một trường sóng gió.

Lam Ngọc Trân lại nói :

- Hài tử! Còn Thiên Đài Ma Cơ đã lấy máu trong người nàng để cứu ngươi, chính mắt ta trông thấy nhưng nàng cũng đã chết rồi.

Từ Văn gật đầu. Bây giờ chàng mới nhớ ra lúc ban đầu Thiên Đài Ma Cơ có nói đến một thiếu phụ áo đen thần bí thì người đó chính là Lam Ngọc Trân.

Lam Ngọc Trân lại nói tiếp :

- Từ Anh Phong mấy lần muốn sát hại ngươi lại không chết đáng lý y cũng thôi vì thân thể y bí mật chẳng một ai hay. Song trên đầu còn có vết sẹo không có cách nào làm mất đi được nên y với ngươi thành thế cưỡi hổ không xuống được nữa. Ta cũng lấy làm tủi nhục vì hắn nhưng mình trót đã là vợ con hắn, bây giờ ta bán rẻ hắn cũng vì đại nghĩa bỏ tình chồng vợ. Ta..

Bà chưa dứt lời đã ngã lăn ra vì bà đã tự làm đứt kinh mạch mà chết, mọi người trong trường đều than thở một hồi.

Thượng Quan Văn băng mình lại trước Từ Anh Phong tay cầm viên Pháp hoàn lớn tiếng nói :

- Từ Anh Phong! Tội ngươi đáng băm thây làm muôn đoạn nhưng vì môn quy vậy ngươi nuốt viên thuốc này để đền tội ác là xong.

Từ Anh Phong buông tiếng thở dài đón lấy viên Pháp hoàn bỏ vào miệng ngửa mặt lên trời rồi ngã lăn ra tắt thở chết liền.

Không Cốc Lan Tô Viên la lên một tiếng bi ai, bà cầm thanh trường kiếm nhảy xổ lại chặt đứt đầu Từ Anh Phong rồi hô lớn :

- Hán Văn ca! Tiện thiếp cũng đi theo đây.

Mụ xoay kiếm lại đâm cổ tự vẫn, động tác của mụ rất đột ngột mọi người nhảy lại để cứu thì không kịp nữa.

Vân Trung Tiên Tử cất bước tiến lại. Thượng Quan Hoành dắt tay Thượng Quan Văn tới bảo chàng :

- Hài tử! Đây là hậu mẫu ngươi, ngày trước y đã gặp được Bạch Thạch thần ni luyện thành tuyệt nghệ sau y cùng ta kết hôn sinh ra muội muội của ngươi là Tử Vi..

Thượng Quan Văn hỏi :

- Ồ! Muội muội đâu rồi?

Thượng Quan Hoành đáp :

- Hỡi ơi! Số phận của y thật khổ não bây giờ ở trong núi nuôi dưỡng đứa hài nhi do tội ác sinh ra.

Thượng Quan Văn nét mặt cũng rầu rầu. Ban đầu chàng say mê thiếu nữ áo hồng đến điên đảo thần hồn ngờ đâu nàng lại là đứa em khác mẹ với chàng.

Tưởng Úy Dân đột nhiên kéo tay Thượng Quan Hoành nói nhỏ hồi lâu.

Thượng Quan Hoành kêu Thượng Quan Văn đến hỏi :

- Hài nhi! Ngươi đối với Minh Châu cô nương thế nào?

Thiên Đài Ma Cơ chết rồi Thượng Quan Văn chẳng còn gì để nói nữa, chàng đáp :

- Vụ này xin gia gia tác chủ.

Thượng Quan Hoành nhìn Tưởng Úy Dân nói :

- Hay lắm! Vậy là quyết định xong rồi. Một tháng sau cha con tại hạ sẽ đến quý phủ cầu thân.

Tưởng Úy Dân cười ha hả nói :

- Vậy thì tại hạ xin cáo từ về trước.

Tưởng Úy Dân dắt Tưởng Minh Châu vái chào mọi người rồi trở gót đi ngay.

Thượng Quan Văn nghi ngờ hỏi :

- Đường thông đạo vào hang bị bít kín rồi thì làm thế nào?

Thượng Quan Hoành đáp :

- Tưởng Úy Dân đã được Lam Ngọc Trân cho hay một nẻo đường bí mật khác.

Thượng Quan Văn mừng rỡ nói :

- Hay lắm!

Mọi người thu dọn chiến trường xong thì đã giờ Mùi.

Đoàn người ôm mối bi thương trầm trọng theo đường bí mật ra khỏi hang núi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.