Từ Văn nghĩ ra kế ấy rồi hào khí chàng nổi lên bồng bột miệng lẩm bẩm :
- Chuyện này thật đúng với câu tục ngữ “Đi ngày đàng học một sàng khôn” võ học thiên hạ bao la như biển cả, người nào mà thiếu lịch duyệt thì khó mà bôn tẩu giang hồ được.
Hoàng Minh vẫn chưa buông tha vấn đề trước, gã hỏi :
- Hiền đệ! Tiểu huynh vẫn thủy chung tin là hiền đệ đã uống một thứ thiên tài địa bảo hoặc trân phẩm gì. Nếu không thì chẳng tài nào giữ được sinh cơ tồn tại để chết đi mà sống lại được.
Từ Văn lắc đầu đáp :
- Đại ca ơi! Tiểu đệ không giấu đại ca đâu, thực tình chẳng hiểu vì nguyên nhân gì?
Bất thình lình một thanh âm trong trẻo lọt vào tai nhưng rất lạnh lùng nói :
- Ngươi không hiểu thì để ta nói cho mà nghe.
Từ Văn kinh hãi giật nẩy mình lên, nhưng thương thế chàng chưa khỏi nguyên khí chưa hồi phục. Chàng vừa bắn người lên thì đầu nhức mắt hoa lảo đảo muốn té bất giác la lên một tiếng :
- Úi chao!
Hoàng Minh cất tiếng hỏi :
- Các hạ là cao nhân phương nào?
Từ Văn nghe thanh âm đã biết ngay người mới đến là ai rồi, lập tức bầu nhiệt huyết sôi lên sùng sục. Nhưng chàng hiểu rằng bây giờ chàng không thể cùng người động thủ được đành miễn cưỡng dằn mối oán hờn hỏi :
- Tôn giá biết thế nào?
Luồng gió thổi tà áo bay lạch phạch, rồi một bóng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thu-phat-tam/2049624/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.