Đối mặt sự khiêu khích càn rỡ của Cao Vân Dao, Lý Thanh Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, cái cằm đẹp đẽ hơi vung lên: “Không sai, muội chính là nha đầu thôn dã.”
Tái thế làm người, suy nghĩ trong lòng nàng đã thay đổi.
Kiếp trước, nàng sẽ vì câu nói này mà tự ti mặc cảm, thương tâm khổ sở, nhưng đời này, nàng đột nhiên rất nhớ, nhớ những năm tháng cùng sống với cha mẹ và đệ đệ ở nơi nông thôn hoang dã đó.
Nha đầu thôn dã thì sao? Nàng là người trong sạch, không cần so sánh với loại tiểu thư đại viện như Cao Vân Dao chỉ tự cho mình là thanh cao.
“Ngươi…” Cao Vân Dao nghẹn lại, vốn tưởng câu nói này của mình sẽ làm cho Lý Thanh Ca xấu hổ không ngóc đầu lên được, không ngờ nàng ta mặt không biến sắc, ngược lại bộ dáng luôn tao nhã như vậy.
“Một nha đầu thôn dã, lại dám nhìn thẳng vào bổn tiểu thư mà nói chuyện, muốn ăn đòn.” Trong nhất thời Cao Vân Dao tức giận, giơ tay lên muốn đánh vào mặt Lý Thanh Ca.
Lý Thanh Ca theo bản năng mà giơ tay, bắt được cánh tay Cao Vân Dao giữa không trung, kiếp trước những lần bị đòn như vậy nhiều không kể xiết, nàng lạnh lùng nở nụ cười: “Đại tiểu thư nói quá lời rồi, Thanh Ca là nha đầu thôn dã, dĩ nhiên không hiểu quy củ, mong đại tỷ tỷ tha lỗi.”
Lời tuy rằng dễ nghe, chỉ là lực đạo trên tay lại gia tăng, khiến Cao Vân Dao đau đớn.
Đám nha đầu ma ma bên cạnh vội tiến lên kéo Lý Thanh Ca.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-thiep/107654/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.