Chương trước
Chương sau
A Bảo duỗi tay sờ vào vạt áo hắn, vuốt trúng một vết thương rất bình thường, lại có loại cảm giác chua xót. Rõ ràng hắn trở về từ chỗ vào sinh ra tử, nhưng lại không có được khen thưởng gì, ngược lại bị trách phạt một trận. Vì vậy nàng đối với Chính Đức đế càng không hài lòng, mặc dù biết Tiêu Lệnh Thù bóp cổ Đại công chúa là không đúng, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút giận chó đánh mèo.

Rất nhanh Tiêu Lệnh Thù đã ngủ say, A Bảo nghe hô hấp bình thản của hắn, cũng chậm rãi bồi hắn ngủ trưa.

Tiêu Lệnh Thù ngủ lần này ngủ đến trời tối mới tỉnh dậy.

Đến khi tỉnh lại thì thấy A Bảo ngồi ở bên trong giường, chán đến chết lôi kéo tóc của hắn chơi, biên thành bím tóc rồi lại thả ra. Rất nhanh hắn đã biết vì sao A Bảo sẽ nhàm chán đến mức chơi với tóc của hắn, bởi vì hắn dường như ôm lấy eo của nàng, đem mặt dán vào sườn eo của nàng, làm nàng không có cách nào đứng dậy.

Thoạt nhìn A Bảo một chút cũng không tức giận, dường như cũng không để ý chính mình sau khi tỉnh dậy từ buổi chiều vẫn luôn ngồi ngốc ở nơi này, cười nói: “Vương gia tỉnh, vừa lúc, nên dùng bữa tối rồi.”

Tiêu Lệnh Thù nhìn đồng hồ nước cách đó không xa, đã giờ Tuất một khắc, ngủ trưa lần này ngủ đến ba canh giờ.

Rất nhanh nha hoàn bưng lên bữa tối. Có thể là ngủ cả buổi chiều, Tiêu Lệnh Thù không có ăn uống gì, nhưng thật ra A Bảo là thai phụ nên ăn uống không ít, Tiêu Lệnh Thù thấy nàng ăn ngon miệng, ngồi một bên liếc nhìn ăn cái này một miếng cái kia một miếng, cũng miễn cưỡng ăn một chén mì, A Bảo nhìn thấy thì mặt đầy hắc tuyến, chẳng lẽ nàng là gia vị trợ cơm hay sao? Hoặc là nàng lớn lên nhan sắc đẹp đến mức thay cơm, làm hắn có cảm giác muốn ăn?

Tới chạng vạng, bên ngoài tuyết lại rơi, A Bảo nhìn tuyết rơi nhẹ nhàng, trong lòng có chút đáng tiếc, không thể đi tản bộ sau khi ăn, cuối cùng chỉ thể đi vòng vòng ở trong phòng để tiêu thực, thuận tiện cũng xem như làm vận động khoẻ mạnh. Tuy rằng đời trước chưa từng mang thai, nhưng A Bảo cũng biết thai phụ không thể ngồi không cả ngày, phải vận động nhiều chút, về sau sinh sản mới không chịu tội, hơn nữa như vậy đối với thân thể cũng khoẻ mạnh, đối với cơ thể mẹ và hài tử đều tốt.

Tiêu Lệnh Thù ngồi ở trên giường đất, lại dùng đôi mắt mang theo lệ khí yên lặng nhìn nàng, xem đến mức nàng không thể không ngồi vào vị trí bên cạnh hắn, bắt đầu ấp ủ đề tài. cungquanghang

“Vương gia, sao hôm nay chàng lại đi thẳng đến phủ Đại công chúa vậy?” A Bảo cầm lấy ly nước ở trên bàn nhỏ uống một nửa.

Tiêu Lệnh Thù không trả lời.

A Bảo lại tiếp tục nói: “Ta sẽ tốt mà, về sau Vương gia đừng có hành sự xúc động như vậy.” A Bảo đảm bảo nói.

Tiêu Lệnh Thù duỗi tay vén tóc xoã ở một bên má nàng ra sau tai, lãnh đạm nói: “Bổn vương không làm chuyện xúc động.”

Khoé miệng A Bảo mấp máy, không làm chuyện xúc động? Vậy hôm nay chạy đến phủ công chúa bóp cổ nàng ta thì tính là gì? Tuy rằng không có bóp chết Đại công chúa, nhưng cũng đủ để nàng ta chịu tội.

“Nàng quá yếu.” Hắn đột nhiên nói.

A Bảo chớp chớp mắt, có ý gì vậy?

Sau đó thấy hắn nhìn xuống bụng nàng, dùng thanh âm còn lạnh hơn tuyết ở bên ngoài nói: “Nàng quá yếu, nàng ta không nên doạ đến nàng.” truyenchidang_tại_cungquanghang

“......”

A Bảo đờ đẫn nhìn Tiêu Lệnh Thù, đến khi tiêu hoá được ý tứ trong lời nói của hắn, đột nhiên nhào qua người hắn, mà nam nhân đã sớm có chuẩn bị khi nàng không nhẹ không nặng nhào qua, đỡ lấy vòng eo nàng, sau đó nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong lòng ngực. Thấy nàng giống như heo con cọ tới cọ lui trong ngực hắn, nhịn không được cúi đầu cọ cọ vào cổ nàng.

“Tiêu Lệnh Thù, chàng thật là...” Nàng không biết nên nói cái gì mới tốt, duỗi tay vòng lấy cổ hắn, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên hỏi: “Có phải khi ta còn nhỏ đã từng gặp qua chàng?”

Hắn gật đầu.

“Ở trong cung?”

Hắn tiếp tục gật đầu, chỉ là hai mắt hơi phát sáng.

“Vậy tiểu thái giám từ trên tường ngã xuống chính là chàng sao?”

“...”

Sau đó mặt bị véo, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn: “Bổn vương không phải thái giám.” nyanko129_cqh

A Bảo ai ai hai tiếng, hắn buông tay không xoa mặt nàng nữa, thì nàng lại được một tấc tiến thêm một thước đem cả khuôn mặt thò lại gần hắn, cười tủm tỉm nói: “Là lúc trước khi ta lạc đường, đột nhiên nhìn thấy một tiểu thái giám trèo tường ra, hắn thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, còn mặc xiêm y thái giám cũ nát, không mở miệng nói chuyện, nhìn ta thật lâu, thật hù chết người, thiếu chút nữa nghĩ...”

“Nghĩ gì?” Hắn lạnh giọng hỏi, dường như không vui khi nàng cho rằng hắn lúc ấy là thái giám.

Tất nhiên là nghĩ tiểu quỷ chết oan uổng ở trong cung rồi, tới tìm người báo thù đó. Cho đến khi nhìn thấy hắn ăn xong bánh ngọt nàng mang đến, mới phát hiện là tên nhóc đó là người, chẳng qua làm cho người ta cảm giác có điểm quỷ dị.

Nghĩ đến lúc ấy chính mình bị doạ đến chết khiếp, còn hỏi hắn là người hay quỷ, A Bảo có phải hay không cảm thấy may mắn là lúc ấy hắn sẽ không nghe hiểu tiếng người đây? Thật muốn che mặt, sau đó nàng bình an rời khỏi lãnh cung hội hợp với Uy Viễn Hầu phu nhân thì cũng quên mất chuyện gặp tiểu thái giám, ai biết cái người trèo tường kia, lại còn chảy máu là hắn chứ?

Tiêu Lệnh Thù nhéo cằm nàng, đem mặt nàng đối mặt với hắn, hai trong mắt đen như mực gắt gao nhìn nàng, hỏi: “Nghĩ cái gì?” cungquanghang

Đôi mắt A Bảo chuyển lại chuyển, tầm mắt mơ hồ, không dám nhìn hắn, cũng không dám ăn ngay nói thật.

Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng, ôm nàng đứng dậy, bước vào phòng ngủ, sau đó -- khụ khụ khụ, đến phiên nàng bị hắn cắn.

*****

Duyên phận giữa người với người chính là một chuyện cực kỳ kỳ diệu.

Mỗi khi A Bảo nhớ tới năm nàng ba tuổi vào dịp sinh thần của Hoàng hậu, nàng tiến cung cùng với Uy Viễn Hầu phu nhân mừng thọ Hoàng hậu, đều nhịn không được cảm thán. Khi đó nàng cùng với rất nhiều nữ nhi của triều thần được an bài một chỗ trong trắc điện cùng chơi với các công chúa, ai biết lúc ấy Đại công chúa khi ấy không kiên nhẫn đám củ cải nhỏ là tụi nàng, bảo các cung nhân mang bọn họ đi ra ngoài chơi, chơi thế nào nàng lại lạc đường.

Lạc đường đến địa phương hoang vắng lại đổ nát, tất nhiên sẽ thấy sợ hãi. Đặc biệt tự nàng trải qua chuyện xuyên qua, bắt đầu tin thần tin quỷ, não bộ lại được vận hành hết năng suất, tuỳ thời tuỳ nơi cũng có thể tưởng tượng đủ thứ, sau đó tự mình doạ mình.

Lúc đó nàng không biết đi ra ngoài bằng cách nào, có chút chán nản nên dựa vào tường ngồi im, lại nghe thấy thanh âm kỳ quái, cứ như quỷ bò tường. Ngay thời điểm nàng ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy bóng dáng màu lam té từ trên tường té xuống, thiếu chút nữa doạ chết nàng. nyanyan_cungquanghang

May mắn, sau đó phát hiện tên nhóc không nói lời nào cũng không có cảm xúc gì này là người, nàng rất vui lòng lấy đồ ăn vặt là bánh ngọt do Hoa ma ma để trong túi tiền đem chia cho hắn ăn. Tuy rằng nói chuyện với hắn cũng chưa từng được đáp lại, làm nàng nghĩ rằng tên nhóc đó bị câm, trong lòng lại thương xót vài phần, trực tiếp đem toàn bộ bánh ngọt trong túi tiền đưa cho hắn.

Cho đến khi nàng nghe được thanh âm của cung nữ ở bên ngoài kêu, mới hiểu rõ là có người tới tìm mình, mới nói lời từ biệt với hắn rời đi.

Vẫn luôn cho rằng đó chỉ là chút nhạc đệm trong cuộc đời của nàng, nhưng ai biết được người nàng cho rằng là tiểu thái giám thế nhưng lại là nhi tử của hoàng đế, lại còn dưỡng thành tính tình kỳ lạ như vậy, cuối cùng vòng đi vòng lại, nàng được chỉ hôn với hắn.

Chuyện này cũng coi như là một loai duyên phận đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận việc này, A Bảo không hề rối rắm với chuyện Tiêu Lệnh Thù phái người giám thị nàng, cảm thấy đi so đo cũng không có gì hay. Nàng là một tiểu thư khuê các, sinh hoạt luôn dựa theo khuôn phép cũ, để người giám thị cũng không có gì. Hoặc là nói, thay vì giám thị, không bằng nói hắn vẫn luôn phái người chú ý nàng.

Sáng sớm, A Bảo tỉnh lại, tiến đến bên tai hắn nói: “Vương gia, may mắn người đi ra từ lãnh cung.” Nếu là lặng yên chết không một tiếng động ở lãnh cung, chỉ sợ hiện tại người nàng gả sẽ không phải là hắn.

Đầu Tiêu Lệnh Thù vẫn có chút nhập nhèm, thời gian dài rời phủ thiếu ngủ, nên khi hắn khi trở về phủ là địa phương an toàn, toàn bộ mệt mỏi đều khởi phát, cũng phải cần một đoạn thời gian mới có thể khôi phục bình thường. Lúc này vừa mới tỉnh dậy, hắn không có tỉnh táo như trước, mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nàng, trực tiếp duỗi tay đem nàng ôm đến trong ngực, vuốt bộ ngực mềm mại của nàng, rất nhanh lại ngủ tiếp.

“.....”

Đối với việc bản thân mình khó có được cảm tính, mà nam chính lại không hãnh diện vui vẻ đi ngủ lại, A Bảo chỉ có thể giương mắt nhìn rèm che.

Qua mấy ngày, toàn thân Tiêu Lệnh Thù không còn mệt mỏi, cả người cực kỳ có tinh thần.

Mà lúc này, đã tới ngày tám tháng chạp, vừa vặn nên ăn cháo mồng tám tháng chạp.

Cháo mồng tám tháng chạp lấy tám loại nguyên liệu làm thành một món, nấu chung với gạo thành một nồi, gọi là hợp tụ vạn vật, có ý mong mọi điều tốt lành. Ngày tám tháng chạp, trong cung sẽ ban thưởng cháo mồng tám tháng chạp cho các hoàng tử tôn thất và triều thần được sủng ái. Mặc kệ hương vị có ngon hay không, mọi người đều cần phải tạ ơn, vẻ mặt hạnh phúc mà ăn hết chén cháo Lạp Bát.

Phủ Tấn vương cũng có được một phần cháo mồng tám tháng chạp. cqh_cungquanghang

A Bảo cực kỳ ngạc nhiên, nàng còn tưởng rằng với lửa giận của Chính Đức đế lúc ấy, đoán chừng sẽ không ban thưởng cháo mồng tám tháng chạp cho phủ bọn họ. Chẳng qua nghe nói cháo này là Hoàng hậu ban thưởng, A Bảo lập tức hiểu rõ.

Trong phủ A Bảo cũng bảo người nấu cháo Lạp Bát, hơn nữa không giống với cháo được ban thưởng ở trong cung, nàng có thể cho người nấu theo khẩu vị của nàng, mà hiện tại nàng thích vị cay, tuy rằng không có ớt trái, nhưng đem chút ớt được Giải Thần Y lưu lại một ít xay thành bột bỏ vào trong cháo, vậy nên nàng ăn một chén cháo có hương vị cực kỳ cổ quái, lại để nàng ăn thêm một chén cháo từ trong cung.

Tiêu Lệnh Thù xem muốn nhíu mày, cho đến khi Hoa ma ma nói khẩu vị thai phụ xoay chuyển liên hồi, không cần phải lo lắng, mới dời ánh mắt.

Sự tồn tại của A Bảo càng làm hắn giống người bình thường, hơn nữa bắt đầu có phản ứng của người bình thường. Đám người Hoa ma ma có khả năng không phát hiện, nhưng Lưu quản gia và Hứa ma ma là hai người xúc động nhất, trong lúc nhất thời vừa thấy chua xót lại phức tạp.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng ngũ vị cũng thay đổi càng ngày càng rõ.

Năm thứ nhất nàng gả cho Tiêu Lệnh Thù, A Bảo tất nhiên muốn trôi qua tốt, đặc biệt hiện tại nàng đang mang thai, mỗi ngày có trượng phu bồi bên người, không cần lo lắng không có tiền tiêu, cũng không cần lo lắng vấn đề công việc, thật sự là hạnh phúc cực kỳ, làm A Bảo đối với tương lai tràn ngập hi vọng. nyanko_cungquanghang

Trong thời gian này, phu thê Thái tử cũng tới cửa thăm bọn họ, Thái tử tất nhiên là đi gặp Tiêu Lệnh Thù, mà Thái tử phi là sợ nàng bị Tiêu Lệnh Thù trách cứ mà tâm tình hậm hực, đối với thai nhi không tốt, tới trấn an nàng, ai biết căn bản là nàng không cần trấn an, nên ăn cứ ăn nên uống vẫn uống, sống rất dễ chịu.

Phu thê Thái tử yên tâm rời khỏi, dưới sự trợ giúp của Lưu quản gia, A Bảo cũng bắt đầu vội vàng với chuyện năm mới lễ lược này nọ.

Vội một hồi, vội tới dịp cuối năm, rất nhanh tới đêm trừ tịch.

Tiệc tối trừ tịch, các hoàng tử và tôn thất đều phải tiến cung tham gia cung yến, cũng xem như là bữa cơm đoàn viên của hoàng gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.