Lạc Văn Chu nhìn thẳng vào mắt cô: “Họ Phùng, tên đầy đủ là ‘Phùng Niên’ hay ‘Phùng Niên Ca’?”
“Em không rõ… em chỉ nghe âm này, anh ta hơi dùng tiếng địa phương, em không biết là chữ nào, cũng không biết chữ cuối là xưng hô hay là tên.” Trương Đình mất bình tĩnh nói, “Lúc ấy sắc trời không còn sớm, anh ta đột nhiên nhảy ra, cười đặc biệt nịnh nọt, còn nói mấy câu kỳ lạ, hơi giống bị thần kinh, bên cạnh lại không có ai đi cùng, em hơi sợ, liên tục nói ‘không biết’, muốn vòng qua anh ta mà đi…”
Lạc Văn Chu hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một thời gian trước,” Trương Đình nói, “Lúc đó vẫn có một kẻ tinh thần bất bình thường nghiện khoe hàng lảng vảng gần công ty, rất nhiều người nói từng gặp hắn, sếp cũng không dám để bọn em tăng ca. Nhưng hôm ấy em vừa vặn có chút việc chưa làm xong phải ở lại một lúc, khi đó dưới lầu rất vắng người, em vốn đã hơi sợ… không thì em cũng chẳng bảo anh hai đến đón.”
Phí Độ nhớ tới cậu trai giao hàng gặp trong quán cà phê, đột nhiên hơi khó hiểu, thế là không nhịn được xen vào: “Tiếp đó thì sao, người kia bám lấy em à?”
Trương Đình gật đầu: “Em trông thấy anh hai đến, muốn vòng qua anh ta sang đường, nhưng không biết vì sao anh ta cũng đuổi theo em. Lúc ấy em hơi hoảng, căng thẳng chạy vài bước, nói to một câu ‘Anh là ai, tôi không biết anh’, anh hai em bọn họ nghe thấy, có thể cảm thấy anh ta là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/199304/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.