Gần đại lộ Nam Bình là khu bị ảnh hưởng nặng từ giờ cao điểm, ùn tắc từ sáu giờ rưỡi sáng đến tận mười giờ khuya.
Thành phần trí thức về khu mua sắm trung tâm ở khu đông và các xe máy đi đầy đường thường đụng đầu trong ngõ hẹp, nếu thêm một chiếc xe buýt chậm như rùa chặn ngang, là có thể tạo thành cuộc gặp thế kỷ “một kẻ cũng chạy không nổi”.
Tình hình giao thông ở khu tây càng phức tạp hơn, đường chỗ rộng thì rộng quá, chỗ chật lại chật quá, thò ra thụt vào y như răng chó vậy. Người dân địa phương xây dựng lung tung thành phong trào, ngõ cụt đâu đâu cũng thấy, xe cơ giới vào nhầm như lũ sâu bọ mắc mạng nhện – phải liều mạng tả xung hữu đột mới có thể gặp lại ánh mặt trời.
Lạc Văn Chu thò đầu ra ngoài cửa sổ, cho còi cảnh sát hụ một tiếng, hô to: “Này anh đẹp trai, bọn tôi đang thi hành công vụ, không qua được, phiền anh dời con xế xịn trước cửa đi được không?”
Trong sân ngôi nhà mái bằng kế bên đi ra một ông cụ, môi xệ xuống nhìn anh một cái, run rẩy đẩy chiếc mobility scooter vào sân.
Con mobility scooter dành cho người già ở bên trái dán “chuyên dùng đón cháu”, bên phải dán “càng giục càng chậm thích thế đấy”, đang đi còn “Gâu” một tiếng, Lạc Văn Chu sửng sốt đẩy kính râm trên mũi lên, cúi đầu nhìn thấy đằng sau chiếc xe nhảy ra một con chó to lông vàng.
Con chó đi đến cạnh xe cảnh sát, nhìn anh một cái, công nhiên giơ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/199295/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.