Tiêu Hải Dương thoáng chần chừ: “Việc này tôi còn chưa điều tra được.”
“Tôi thì đã có chút manh mối.” Lạc Văn Chu đột nhiên xen vào, “Đây cũng là nguyên nhân tôi gọi tất cả tới.”
“Lúc điều tra Vương Hồng Lượng, tôi đến tòa nhà Hồng Phúc cứu Trần Chấn, gặp một nhân viên phục vụ giả làm tiếp tân; sau đó, trong vụ án trung học Dục Phấn, Phùng Bân bị giết ở Chung Cổ Lầu, tôi với Phí Độ đã đi điều tra dọc theo tuyến đường hai em học sinh ấy đi qua…”
“Hả?” Lang Kiều nhạy bén bắt được tin tức mấu chốt, “Hai người các anh đi gương… chỗ đó, tra, tra án à?”
Cô nói xong, xung quanh liền yên tĩnh – Tiêu Hải Dương không hề biết cô đang nói gì, Phí Độ chống đầu nhìn cô như cười như không, như thể đại yêu quái chờ thời cơ nuốt hồn phách người, Lang Kiều sợ quá không dám nhìn hắn, im lặng chuyển dời tầm mắt.
Lạc Văn Chu thì “hiền từ” hơn hắn, chỉ lấy ra cái túi đựng hồ sơ rất cũ, điêu luyện đập trán Lang mắt to một phát: “Chỉ có em thông minh!”
Lang Kiều: “… Phụ hoàng, con ngốc!”
Lạc Văn Chu lườm cô một cái, vuốt phẳng túi đựng hồ sơ cũ sắp bung ra: “Bọn tôi gặp một tuần tra viên giả mạo danh thay thế ở nơi Phùng Bân xảy ra chuyện; khi truy bắt Lư Quốc Thịnh, camera của Long Vận Thành đã bị người ta đổi, sau đó bảo vệ ‘Vương Kiện’ mất tích – bảo vệ giả; về sau điều tra Vương Tiêu một lần nữa, bọn tôi đã xem lại đoạn băng theo dõi hôm mùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332630/quyen-5-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.