Lạc Văn Chu sững sờ một lúc lâu: “Thật… thật hay giả?”
Phí Độ nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, khóe mắt hắn hơi cong tự nhiên, bị gió lạnh thổi qua lại phơn phớt đỏ.
Lạc Văn Chu tỉnh hẳn, chạm phải ánh mắt hắn lại hơi lạc hướng, như thể bị bỏ bùa, anh bước xuống xe theo động tác của Phí Độ, như tránh địa lôi mà cẩn thận sờ từ vai trái đến vai phải Phí Độ, giống như cách áo khoác dày cộp chạm đến xương thịt, sờ cũng chẳng dám sờ mạnh, chỉ đặt hờ nửa cánh tay trên vai Phí Độ, nửa ôm hắn, trong lòng chậm nửa nhịp nghĩ: “Đây là trò gì?”
Sau đó có làn gió se lạnh thổi qua, Lạc Văn Chu giật mình tỉnh táo lại và đã nhớ ra, anh thầm nghĩ: “Bảo cậu ta cõng mình, không phải là nói nhảm à?”
Lạc Văn Chu cười khan một tiếng, đang định ngượng ngùng rút tay về, lại bị Phí Độ nắm cổ tay, trực tiếp vác từ trong xe ra.
Lạc Văn Chu bị hắn dọa hồn vía lên mây, hốt hoảng ôm vai Phí Độ – đặc biệt là gã thanh niên này rõ ràng đã đánh giá thấp cân nặng của anh, khi đứng dậy chân run nhè nhẹ, còn hơi lảo đảo.
Lưỡi Lạc Văn Chu xoắn vào răng: “Chờ, chờ chờ chờ đã, hãy thả tôi, thả tôi xuống trước, tôi tôi ơ ơ, tôi sợ độ cao.”
Phí Độ đứng vững vàng, bật cười một tiếng: “Khóa xe lại, chìa khóa ở trong túi quần tôi.”
Lạc Văn Chu luống cuống tay chân móc đại: “Em yêu, có chuyện gì từ từ nói, anh hùng ngài… ngài thả tôi xuống…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332612/quyen-5-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.