Vị trí chiếc xe con màu đen lúc ấy quả thật là ở góc chết của camera, kỳ thực tiến thêm một chút là có thể quay được biển số đằng trước, Lư Quốc Thịnh hiển nhiên chú ý tới điểm này, xe chưa chui đầu ra hắn đã lập tức báo cho đồng lõa lui về, che đi biển số trước, xử lý vô cùng kịp thời – nếu không phải ngã tư có một tấm kính lồi phản quang.
Kính lồi phản quang thường đặt ở ngã tư hoặc chỗ quẹo tương đối phức tạp, cho tài xế quan sát xe cộ và người đi đường từ hướng khác rẽ tới.
Kính phản quang quay hầu hết về ngã tư, nói cách khác, camera vừa vặn chĩa vào hơn một nửa “gáy” của kính lồi, phương hướng hai bên cơ bản nhất trí, trên lý luận camera không quay được hình ảnh trong kính, thế nên Lư Quốc Thịnh không để ý.
Tiếc thay trí giả nghĩ ngàn điều cũng có một điều sơ sót, một cánh cửa sổ thủy tinh mở ra vừa vặn phản chiếu nửa mặt kính lồi, lại thêm Long Vận Thành xây dựng chơi ngông, ống kính camera dùng vừa khéo là loại độ nét cao đắt tiền nhất.
Sau khi phóng to cục bộ, có thể lờ mờ nhìn thấy ba số đuôi trên biển số xe.
Tiêu Hải Dương đẩy kính, chỉ hận không thể chui vào màn hình: “3… 3, 6… Phía trước là cái gì không nhìn thấy, có thể là ‘3’, cũng có thể là ‘8’, từ từ, để em phân tích cẩn thận lại đoạn phim một chút.”
“Không sao, chỉ cần có manh mối là được.” Lạc Văn Chu chăm chú nhìn Lư Quốc Thịnh trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332603/quyen-4-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.