Tiêu Hải Dương vẻ mặt nặng nề nghiêm chỉnh, Phí Độ đành phải mặt không biểu cảm ngậm một ngụm rượu, nuốt cả rượu lẫn cơn giận xuống. Hắn chậm rãi bước đến một góc khác của sofa, hết sức thoải mái ngồi xuống duỗi đôi chân dài: “Xung quanh khu thắng cảnh có camera, mấy năm nay đặc trưng ngoại hình Lư Quốc Thịnh không thay đổi nhiều, trước khi ra tay hắn đã biết mình sẽ bị quay được, đeo bao tay hay không cũng chẳng có ý nghĩa lớn. Tôi cảm thấy một người trốn chui trốn nhủi suốt mười lăm năm, chưa hẳn không hướng tới tự do, hắn bình thường phải đeo bao tay, phải cẩn thận, là bởi vì một khi bị lộ, sẽ lập tức bị hệ thống công an chú ý, nhưng hôm giết người thì khác, hôm đó hắn biết mình nhất định có người yểm trợ, có thể hưởng thụ quá trình giết người, sau đó tẩu thoát.” Đối với loại tội phạm truy nã gánh trên lưng vài mạng người như Lư Quốc Thịnh mà nói, gánh thêm một mạng nữa cũng chẳng hề hấn gì, chỉ cần cảnh sát không bắt được hắn. “Một tên tội phạm truy nã có tiếng xấu và danh tính rõ ràng chặn trước camera, chắc chắn cũng là tấm mộc rất tốt cho người thuê sau lưng hắn.” Trên việc nghiêm túc đầu óc Tiêu Hải Dương hoạt động trái lại không chậm, cậu lập tức gật đầu: “Tôi hiểu… nhưng còn một điểm cũng rất mâu thuẫn, hắn giết nam sinh, lấy di động của nữ sinh, lại thả cô bé đi, là vì sao? Chẳng lẽ hắn không biết cảnh sát nhất định sẽ thẩm vấn Hạ Hiểu Nam? Làm thế, người thuê hắn vất vả che giấu chẳng phải sẽ bị lộ?” Phí Độ nhất thời không trả lời, trong yên lặng, Lạc Một Nồi uốn éo đi đến gác đầu lên đùi hắn, tìm thấy nguồn nhiệt rồi, chưa được một lúc đã nằm bò lên người hắn ngủ khò khò. Nguyên nhân Lư Quốc Thịnh không giết Hạ Hiểu Nam thì có rất nhiều – có thể là yêu cầu của người thuê, Hạ Hiểu Nam phản bội Phùng Bân bị hung thủ sau màn xem là phe mình; hoặc vì cô bé xinh đẹp, muốn coi thành một “chiến lợi phẩm” quý giá, không nỡ giết; hay có lẽ “người thuê” tuổi trẻ ngông cuồng ngây thơ cho rằng, chỉ cần uy hiếp thích hợp, là có thể khiến cô bé ấy ngậm miệng, cảnh sát sẽ không thẩm vấn được gì. Cũng có khả năng là nguyên nhân ở Lư Quốc Thịnh, dù sao thì, trong số nợ máu chồng chất của hắn còn chưa có một nạn nhân nào là nữ giới. Một số kẻ cuồng sát biến thái trạng thái tinh thần khó mà đo đoán bằng logic bình thường, chúng tàn nhẫn vô tình, đồng thời lại do nguyên nhân tâm lý sâu xa mà dịu dàng với người có điểm đặc biệt nào đó. Trước khi bắt sống Lư Quốc Thịnh, những điều này đều chưa thể biết. Điều duy nhất có thể xác định là, nếu Hạ Hiểu Nam cũng chết trong thùng rác ấy, xác đôi thiếu niên thiếu nữ này sẽ bị phát hiện cùng nhau, đến lúc ấy di động của cô bé đã bị lấy, sẽ không ai biết một trong hai nạn nhân cũng tham dự vào đó, đây thoạt nhìn chỉ là một vụ bất hạnh ngoài ý muốn, tối đa là cảnh sát không bắt được tội phạm truy nã bị lôi đi khiển trách một trận – mà bây giờ, đủ loại trùng hợp tạo thành vụ mưu sát hỏng vốn nên chặt chẽ kín kẽ… Không bao lâu sau vụ án Chu Thị. Nếu “những người đó” dễ dàng lộ ra sơ hở như vậy, thì đã bị một lưới bắt gọn từ lâu rồi, căn bản không thể nhảy nhót đến bây giờ. Tận đến khi chiều hôm buông xuống, Lạc Văn Chu mới dẫn Đào Nhiên trở về, hai người gọi một chiếc taxi, bọc lớn bọc nhỏ vác về cả đống nguyên liệu nấu lẩu, giống như định nhân thời gian rảnh trong đợt tăng ca tổ chức một cuộc họp mặt cuối tuần vậy. Tiêu Hải Dương mở mắt trừng trừng nhìn Lạc Văn Chu lấy chìa khóa mở cửa, quen thuộc đạp giày xuống đá vào cạnh tủ đựng giày, rốt cuộc chậm chạp ngớ ra, hết sức hoang mang suy nghĩ: “Đây rốt cuộc là nhà ai?” Đào Nhiên cười tít mắt đưa cái túi vải bố màu đục cho Phí Độ: “Tiểu Tiêu cũng đến ăn chực à?” Tiêu Hải Dương: “…” Trưa nay cậu mấy lần muốn đi, mà Phí Độ đều bảo “Chờ một chút”, Tiêu Hải Dương vốn chờ mong có người đến bố trí một cuộc điều tra bí mật, nào ngờ chờ được ăn lẩu! Tiêu Hải Dương: “Ơ… em là đến…” Phí Độ mở cái túi vải Đào Nhiên đưa nhìn thoáng qua, thấy bên trong là một thiết bị mini màu đen sì – thiết bị phản nghe trộm! “Anh ta đến nộp kiểm điểm.” Phí Độ hiểu ý, ra vẻ chẳng buồn để tâm cắt ngang Tiêu Hải Dương, “Còn định xin lỗi anh, nói là hôm qua không nên nói năng lỗ mãng, chống đối cấp trên ở nơi công cộng. Để xin lỗi, còn đặc biệt mua hai gói thức ăn cho mèo nhập khẩu, đúng không anh chàng đẹp trai?” Tiêu Hải Dương: “…” Thức ăn cho mèo là do Phí Độ mua ở siêu thị dưới lầu, lúc này mặc dù Tiêu Hải Dương chẳng hiểu gì hết, nhưng xuất phát từ lòng tin mù quáng dành cho Phí Độ suốt một ngày hôm nay, cậu chỉ ngậm miệng không lên tiếng. “Nhập khẩu?” Lạc Văn Chu quét mắt nhìn Tiêu Hải Dương, “Mèo nhà chúng tôi là mèo cỏ Trung Hoa, không ăn thức ăn nhập khẩu, cho nhầm thức ăn coi chừng cụ ấy lật bát…” Anh còn chưa nói xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Một Nồi vểnh mông, vẫy đuôi cắm đầu ăn ngấu nghiến, xem ngôn ngữ cơ thể thì dường như tâm trạng khá tốt, không hề có vẻ muốn lật bát đập nồi. Lạc Văn Chu: “…” Con tiểu súc sinh ăn cây táo rào cây sung này! Nguyên liệu nấu lẩu đều có sẵn, không cần mất công xử lý, ngay cả tuyển thủ sơ cấp cỡ như Phí Độ cũng có thể ứng phó được. Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương bắc nồi nấu nước dùng, ngồi kế bên tán dóc, đề phòng con Lạc Một Nồi bất cứ lúc nào, Phí Độ thì vào bếp phụ rửa rau. Hắn vừa bước một chân vào bếp, Lạc Văn Chu liền khẽ hít hít: “Cậu đã uống rượu?” “…” Phí Độ bị anh hỏi trở tay không kịp, bởi vì không ngờ người sống với sáp thơm qua ngày sẽ có khứu giác nhạy như thế, lập tức phủ nhận luôn: “Không có, nước nho thôi.” Lạc Văn Chu đứng tại chỗ dòm trái dòm phải, xem Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương ngồi ở vị trí nào của nhà ăn, sau đó bất ngờ giơ tay đè Phí Độ lên một góc chết của thị giác, tự mình nhấm nháp một vòng miệng hắn. Cửa phòng bếp mở hé, Đào Nhiên và Tiêu Hải Dương thò đầu là có thể nhìn thấy, Phí Độ thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khẽ của hai người, nụ hôn kiểu tập kích đột ngột của Lạc Văn Chu tới gấp gáp vô cùng, cơ hồ có vài phần hoảng loạn nôn nóng, đối lập rõ rệt với sự “thoải mái vui vẻ” của bữa liên hoan lẩu cuối tuần. Có lẽ bất cứ một người nào khi đối mặt với dao đâm từ sau lưng, đều rất khó để thật sự ôn hòa bình tĩnh. Mùa đông không khí khô hanh khiến môi yếu ớt, Phí Độ “Á” một tiếng, vội vàng hơi nghiêng đầu, nắm tay Lạc Văn Chu, ghé vào tai anh thì thầm: “Bảo bối à, cắn em chảy máu, là cưng phải cõng em ra ngoài đó.” Lạc Văn Chu đã cho ra kết quả giám định, tức giận đập hắn một phát: “Tôi khiêng cậu ra ngoài – Không uống? Miệng cậu có bao giờ nói thật không?” Phí Độ nghiêng đầu, giấu đi nụ cười chết cũng không hối cải, liếm nhẹ vành tai Lạc Văn Chu, nhân lúc anh giật mình, vững vàng bưng nấm đã rửa xong, thoải mái đi mất. Trong nồi đã ra vị lẩu có tính xâm lược cực mạnh, thịt rau hải sản các kiểu xếp thành một hàng trên bàn ăn rộng rãi, trông hết sức phong phú, Lạc Một Nồi mò đến theo mùi thơm, đi quanh dưới bàn thèm thuồng kêu gào, mà sắc mặt bốn người lại đều nghiêm trọng. “Ai nói chú không hòa đồng? Tan tầm ăn lẩu với bọn anh không phải hòa đồng à? Tiểu Tiêu, chú đừng từ chối, giữa người với người đều là thân nhau qua hai bữa cơm. Ngày mai còn phải đi làm, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa ra trò, lấy trà thay rượu – cạn ly.” Trong giọng nói của Đào Nhiên tựa hồ có ý cười, nhưng trên mặt lại không có một tẹo tươi cười, anh tương đối nghiêm túc nhận thiết bị phản nghe trộm, ngẩng đầu ra hiệu cho Lạc Văn Chu biết đã “chuẩn bị sẵn sàng”. Tiêu Hải Dương bên cạnh mặt không cảm xúc cầm hai cái ly sứ tự biên tự diễn cạn ly. Lẩu sôi sùng sục, đèn báo hiệu hơi lóe sáng, phát ra tín hiệu quét vô hình. Lạc Văn Chu nhận máy dò của thiết bị phản nghe trộm đứng dậy: “Việc này cho qua đi, Tiêu Hải Dương, chú không còn bé nữa, về sau ra ngoài nói chuyện phải chú ý, không phải ai cũng khoan nhượng chú như anh đâu – để anh đi xem mì ngâm mềm chưa.” Nói xong, anh cầm máy dò đi dò từ trong ra ngoài, ngay cả mấy đôi giày cạnh kệ để giày trước cửa cũng cẩn thận tra một lần. “Phí Độ, đừng ôm di động nữa được không? Cậu có bao nhiêu tiền phải kiếm, mà đến cả thời gian ăn bữa cơm bình thường cũng không có?” Đào Nhiên hiểu ý anh, lập tức tiếp lời: “Tắt máy hết đi – chúng ta cũng học theo trên mạng, tắt điện thoại gom lại một chỗ, không ai được động vào, ai không nhịn được động vào trước, lát sẽ phải trả tiền bữa ăn hôm nay.” Phí Độ không biết lôi từ đâu ra một xấp túi giấy bằng chất liệu đặc biệt có thể cách ly tín hiệu, gom hết di động đã tắt máy của mọi người nhét vào. Khi Lạc Văn Chu tới gần cửa, đèn đỏ đột nhiên sáng lên. Sắc mặt Lạc Văn Chu phút chốc thay đổi, Đào Nhiên lập tức mở to âm thanh ti vi, mấy người cùng nhìn chằm chằm đèn báo hiệu trên thiết bị phản nghe trộm – khi Lạc Văn Chu đi lại, nó lúc sáng lúc tắt rất không ổn định. Chốc lát sau, Lạc Văn Chu lấy cái cặp táp cũ mèm Đào Nhiên luôn mang theo người từ trên giá áo xuống, trong tiếng nhạc ti vi đinh tai nhức óc, anh mở cặp ra – trên nút cài của ngăn bên trong có một thiết bị nghe trộm. Bốn người im lặng trao đổi ánh mắt trên thiết bị be bé đó, chỉ có sự chú ý của Lạc Một Nồi còn nằm trên thức ăn, thấy không ai ngó ngàng, nó mất hứng gào một tiếng. Lạc Văn Chu đảo mắt, cầm cặp sải bước đến, một tay xách con Lạc Một Nồi lên, Lạc Một Nồi bốn chân lơ lửng, không biết tên hốt phân bị bệnh gì, rít lên om sòm. Trong tiếng rít của con mèo, Lạc Văn Chu rót một ly nước sôi đổ xuống thiết bị nghe trộm, “Xì” một tiếng, lớp da cũ trên cặp bốc ra mùi kỳ dị, thiết bị phản nghe trộm lóe đèn đỏ lại im lặng. Một lúc lâu không ai lên tiếng, Lạc Văn Chu thả hiệp sĩ đổ vỏ Lạc Một Nồi ra, mở miệng đầu tiên đập tan sự trầm mặc: “Đào Đào, cái cặp cũ này của ông chắc phải chục năm rồi nhỉ, chỉ riêng khóa kéo đã khâu lại hai lần, cũng đến lúc thay rồi. Chỗ tôi có mấy cái mới, lát ông xem thích cái nào, cứ chọn tùy tiện.” Đào Nhiên cười miễn cưỡng: “Được, cho tôi lấy cái đắt nhất.” Tiêu Hải Dương: “Là ai?” Đào Nhiên đã bình tĩnh lại khỏi sự kinh ngạc ban đầu, uống một ngụm hết ly trà nguội: “Ai cũng có khả năng, trong cặp không có thứ gì đáng giá, bình thường tôi cũng không để ý lắm, hay tiện tay ném đâu đó – người chen chúc trên tàu điện ngầm, các nơi để cặp, người quen, nội ứng gần đây gặp, nhân chứng nạn nhân từng đến thăm… đều không phải là không có cơ hội, không nhất định là do người mình làm.” “Quả thật,” Phí Độ thong thả bỏ mấy miếng thịt vào nồi lẩu, “Nếu là em, em sẽ gắn thiết bị nghe trộm lên người Lão Lạc, ít nhất hai anh mỗi người một cái.” Văn phòng Lạc Văn Chu cơ bản cũng là không gian công cộng, đồ đạc của anh trong Cục công an cũng toàn ném lung tung, đồng nghiệp nào thiếu tiền lẻ mua thuốc lá, ới một câu là có thể trực tiếp lấy tiền lẻ trong ví của anh. Nếu là người của đội hình sự, giở trò với hai người độ khó xấp xỉ nhau – đều không có trở ngại gì. Lạc Văn Chu thở ra một hơi dài, giọng thấp đến cơ hồ chìm trong hơi nước: “Trong di thư của Lão Dương nhắc tới ‘vụ án 327’ và Cố Chiêu, vậy người này phải là người cùng thời… thậm chí sớm hơn, rất có khả năng là một vị lãnh đạo đức cao vọng trọng. Sở dĩ họ thiết lập đại bản doanh ở bản địa, có lẽ chính vì nguyên nhân này.” Tiêu Hải Dương ngơ ngác nhìn đây lại nhìn kia: “Lão, Lão Dương nào? Các anh đang nói gì vậy?” Đào Nhiên nhìn Lạc Văn Chu một cái hỏi ý. Lạc Văn Chu vỗ vai Tiêu Hải Dương, giới thiệu ngắn gọn: “Tên ngốc này do Cố Chiêu nuôi nấng, xem như là người nhà tiền bối kiêm nạn nhân.” Phí Độ nhún vai: “Thế tôi là người nhà nạn nhân kiêm phần tử phạm tội đã ‘phản bội’ tổ chức.” “Tôi với Đào Nhiên đang điều tra chân tướng vụ ba năm trước Lão Dương ngộ hại.” Lạc Văn Chu nói, “Một thời gian trước, cô giao di thư của Lão Dương cho chúng tôi – hiện tại tin tức của mỗi người không giống nhau, mọi người vừa ăn vừa trao đổi đi.” Họ như một nhóm người lần mò đi trong bóng tối, do tư tâm hoặc công nghĩa, trùng hợp bước lên con đường tìm kiếm vực sâu này, chân nam đá chân chiêu, nhắm mắt đi xa như vậy. Giờ phút này, tất cả các đường khởi điểm và chung điểm đều bất đồng rốt cuộc giao tại một điểm, giữa một vùng mênh mang le lói ánh lửa, mơ hồ lộ ra hình dáng vực sâu. “Tôi có thể tạm giam cha con Ngụy Văn Xuyên,” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng không được bao lâu, bởi vì chúng ta không có bất cứ bằng chứng nào, Ngụy Văn Xuyên lại là trẻ vị thành niên, cả hai cha con đều biết điều này nên chẳng sợ hãi gì. Thời gian eo hẹp, bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Trực tiếp điều tra ‘Bắc Uyển Long Vận Thành’ mà hai người nói sợ rằng không tiện lắm, tôi đã tra rồi, cả tòa nhà đó đều do Ngụy Triển Hồng xây, là sản nghiệp của chính họ. Mở camera gần đó trên lý luận thì được, nhưng tra camera phải xin phép, còn phải có lý do chính đáng, không phải tôi lén quyết định là có thể mở tùy tiện. Trong đội ngũ lắm người nhiều mắt, dẫu cho ‘sâu’ trong cặp của Đào Nhiên không phải do người mình bỏ vào, cũng khó đảm bảo không để lộ bí mật, trước khi có thể đánh một phát dập đầu, không được tiết lộ tin tức.” Đào Nhiên: “Dùng nội ứng thì sao?” “Nội ứng có thể tin được chứ?” Tiêu Hải Dương hỏi, “Đủ mọi hạng người làm nghề gì cũng có, anh không biết hắn bình thường tiếp xúc với ai, lại nhận lợi từ ai, năm đó chú Cố xảy ra chuyện, em hoài nghi chính là nội ứng chú dùng giở trò.” Lúc này, Phí Độ vẫn không lên tiếng đột nhiên nói: “Người của tôi có thể dùng được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]