Chương trước
Chương sau
Có thể là chủ tịch Phí nắm giữ bí mật bất truyền trong truyền thuyết dân gian – tuyệt kỹ “bỏ ngải”, dăm ba câu đã dụ Tiêu Hải Dương lên xe, trên đường còn thong thả xuống mua sáp thơm treo xe, tiện tay nhét cục sáp lọc mùi phát gớm trước đó vào thùng rác ven đường.
Từ lúc hắn xuống xe Tiêu Hải Dương đã bắt đầu tự hỏi: “Không phải mình đã nói địa chỉ rồi à? Chỉ đường một chút là được rồi, tại sao mình còn phải lên xe làm thiết bị dẫn đường hình người?”
Tận đến khi Phí Độ xoi mói lựa xong “việc quan trọng” của hắn, cậu chàng bốn mắt vẫn chưa nghĩ ra nguyên do, dây an toàn cũng chưa kịp tháo.
“Lần này tốt hơn nhiều rồi chứ?” Sáp thơm mùi quả mọng từ lồng sứ trắng bay ra, như một làn gió mát rượi, gột sạch không khí trong xe, Phí Độ thở dài, “Lái xe anh ta vài ngày, tôi sắp chấn động não vì mùi rồi.”
Tiêu Hải Dương không có tâm trạng thảo luận mấy chuyện tình cảm này với hắn, nhanh chóng đẩy kính, một tay do dự vịn cửa: “Anh… chắc anh đã biết đường đi rồi, làm phiền cho tôi xuống trạm tàu điện ngầm gần nhất.”
Phí Độ sửng sốt nhìn cậu ta: “Anh không muốn đi với tôi à?”
Giọng Tiêu Hải Dương hơi khàn khàn: “Tôi tạm thời bị cách chức rồi.”
“Thế không phải là vừa khéo,” Phí Độ cười, “Anh tạm thời bị cách chức, tôi đây không chức. Hai ta bây giờ đều là công dân bình thường, bí mật đi thăm một cô bé, không phải lấy danh nghĩa cảnh sát thẩm vấn, cũng khỏi cần báo cho người giám hộ.”
Tiêu Hải Dương không nói gì.
Phí Độ nhún vai, quả thật lái xe vào vệ đường, đậu trước cửa trạm tàu điện ngầm, nói vẻ rất không hề gì: “Thôi được, không muốn đi thì anh xuống xe đi, hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
Cửa trạm tàu điện ngầm kẻ đến người đi, một quầy sách báo nhỏ dựng ngửa mặt lên trời, kế bên đang luộc một nồi bắp lửa nhỏ chờ bán. Tiêu Hải Dương mở hé cửa xe, gió lạnh lập tức bám hơi nước trên mắt kính của cậu, Phí Độ cũng không giữ lại, bật radio trên xe, người dẫn chương trình giọng trong trẻo đang tập trung vào vấn đề nóng của xã hội.
“Hiện tại ‘bạo lực học đường’ lại lần nữa trở thành một trong các đề tài nóng, không biết mọi người thời đi học có từng trải qua nỗi xót xa nào không muốn để ai biết hay không? Thính giả đến từ số điện thoại di động đuôi ‘0039’ nói: ‘Tôi vào tiểu học là chuyện từ bốn mươi năm trước, có một lần tôi bị mấy người bạn trong lớp chặn đường, chửi tôi là thằng chó, còn ném tôi xuống sông, nước sông mới kết một lớp băng mỏng lạnh buốt xương, từ đó về sau chân tôi liền có bệnh’ – Ồ, xem ra đây là tin nhắn khá nóng do một vị thính giả tương đối lớn tuổi gửi, những người bạn học của chú năm ấy thật sự rất quá đáng, bốn mươi năm mà vẫn chưa quên được…”
Tiêu Hải Dương rút lại cái chân đã bước ra, không nói một lời đóng cửa xe, nghiêm mặt ngồi ngay ngắn trên ghế lái phụ.
Phí Độ quan sát cậu ta, nhận ra một điểm khá thú vị – trọng tâm cơ thể Tiêu Hải Dương luôn đổ về phía trước, vai và lưng luôn căng lên, ánh mắt sau kính đầy cảnh giác, giống như chuẩn bị lao ra nổ lô cốt bất cứ lúc nào.
Khóe mắt Phí Độ hơi lộ ra nét cười, hắn một lần nữa khởi động máy, đạp chân ga.
“Có thể hôm qua anh không nghe thấy, kỳ thực Hạ Hiểu Nam đã khai một số chi tiết về vụ bạo lực học đường,” Tựa hồ Phí Độ không hề để ý chuyện tiết lộ cơ mật với cậu, liếc thấy Tiêu Hải Dương chăm chú đến độ một chữ cũng không dám nghe sót, liền tiếp tục, “Hiện tại chúng tôi đang hoài nghi, trong trường trung học Dục Phấn này tồn tại tình hình xâm hại tình dục bạn học, nhưng những người liên quan – bất luận là bên bạo hành hay nạn nhân, đều không chịu thừa nhận.”
Tiêu Hải Dương hơi trợn mắt.
Song Phí Độ không nói tiếp, đổi giọng: “Nếu không phải vì vậy, Vương Tiêu thực ra chỉ là một học sinh bình thường tham gia trốn nhà đi bụi. Anh chỉ tiện đường đến nhà cô bé một lần, mà có thể lập tức nói ra địa chỉ chính xác, quả nhiên đã thấy qua là không quên.”
Kỳ thực ngay cả người thật sự đã thấy qua là không quên, khi bị hỏi một chi tiết nhỏ nhặt không hề quan trọng, cũng cần phải có thời gian để nhớ lại và phản ứng, có thể buột miệng ra, ngoại trừ trí nhớ tốt, thì còn phải là chuyện anh ta nắm rất rõ.
Đây là thói quen của Tiêu Hải Dương, mỗi lần nhận được vụ án mới, cậu đều tốn thời gian lập tức sắp xếp lại các thông tin ngổn ngang không phân biệt lớn nhỏ, dụng tâm suy nghĩ rất nhiều lần mới có thể có khả năng “máy đọc”, hỏi là đáp ngay.
Song lúc này, Tiêu Hải Dương chỉ cúi đầu hơi mất tự nhiên, không giải thích gì.
“Nói thật, nếu như không muốn đi, người bình thường cùng lắm là cho tôi một địa chỉ, chứ không có chuyện tôi vừa nói lên xe liền lên ngay lập tức, thâm tâm anh vẫn muốn đi, đúng không? Anh ngoài miệng nói khó nghe, kỳ thực vẫn không yên lòng về vụ án này, nếu không đã chẳng vội vàng chạy tới nộp kiểm điểm ngay sau hôm bị đình chỉ công tác – anh đã thức suốt đêm để viết à?”
Dưới mắt Tiêu Hải Dương là hai quầng thâm to đùng, cậu rốt cuộc mở miệng: “Nộp bản kiểm điểm có thể cũng vô ích thôi.”
Tiết lộ bí mật chưa thành, việc này nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ, có thể bỏ qua, cũng có thể trực tiếp khai trừ, đều phải xem người phụ trách liên quan xử lý thế nào. Tiêu Hải Dương thở hắt ra một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ kết hơi nước, nhếch miệng tự giễu – cho dù Lạc Văn Chu vốn định giơ cao đánh khẽ, chắc cũng bị một tràng những lời khó nghe dưới cơn kích động của cậu chọc điên tiết rồi.
Phí Độ đột nhiên hỏi: “Cảnh sát Cố là người như thế nào?”
Tiêu Hải Dương không ngờ hắn sẽ hỏi như thế, do dự một lát, moi hết ruột gan mà ra miệng lại chỉ là một câu khô khan: “Là một người tốt, một người rất tốt.”
Phí Độ không cắt ngang cậu.
“Không biết chú ấy đang theo đuổi cái gì, một người lớn như thế, ngoại hình chẳng xấu hơn ai, mà gia đình cũng chẳng có, chỉ sống một mình trong ngôi nhà lụp xụp. Bình thường cũng không có chí tiến thủ gì, mỗi lần được phát ít tiền lương tiền thưởng sẽ gửi cho mẹ một phần, còn lại tựa hồ đều rải rác trợ cấp các loại người không có quan hệ gì, bản thân thì chẳng tiêu mấy đồng. Thỉnh thoảng tôi thấy bạn bè chú đến ngồi chơi một lúc, mắng chú quen lắm nội ứng, loại người vớ vẩn nào cũng có, lâu lâu lại đến xin tiền, thế mà chú cũng lo cho họ. Giống như cả Yến Thành đều được chú che chở vậy… Chú thực ra chẳng là gì cả, bản thân đi làm còn phải dùng xe đạp.”
Trong sách nói “Hiệp chi đại giả, vi quốc vi dân”, nhưng Cố Chiêu thì tính là hiệp gì?
Hiệp nghèo? Hiệp hèn? Hiệp độc thân? Hay hiệp xe đạp lọc cọc?
Tiêu Hải Dương đột nhiên dừng lại, không nhịn được giơ tay che nửa mặt: “Tôi không nhằm vào ai đâu, tôi chỉ cảm thấy…”
“Cảm thấy mình chẳng làm được gì,” Phí Độ thong thả tiếp lời, “Lúc anh cần ông ấy, ông ấy đứng ra, mà lúc ông ấy cần anh, anh lại không đủ sức.”
Câu này chẳng biết làm sao đâm vào tim Tiêu Hải Dương, cậu co vai lại, vỏ bọc “người lớn” vất vả duy trì nhiều năm đột nhiên vỡ tan, lộ ra cậu bé hoảng sợ nhìn xuyên qua khe cửa của mười bốn năm trước.
“Xin lỗi…”
“Sao anh xin lỗi nhiều thế?” Phí Độ không tiếp tục cảm xúc lên xuống của cậu, một câu lạnh tanh đánh Tiêu Hải Dương trở về hiện thực, “Anh thật sự không biết đội trưởng Lạc giấu việc anh làm là có ý gì à?”
Tiêu Hải Dương thoạt đầu mù tịt nhìn hắn, lát sau đột nhiên ngộ ra, suýt nữa bật lên khỏi ghế: “Anh ấy… a…”
Phí Độ hơi cong khóe mắt, vững vàng dừng xe: “Đến rồi, nhà Vương Tiêu chính là ở đây à?”
Nhà Vương Tiêu ở một khu cũ kỹ thuộc nội thành, năm xưa là nhà tập thể của một đơn vị, nghe nói đến nay cũng chưa có quyền sở hữu nhà. Trước cổng có một cụ bà bị liệt ngồi xe lăn phơi nắng, kế bên rác thải sinh hoạt không dọn kịp thời đã chất cao như núi.
Chỉ cần gia đình hơi có điều kiện, dù phải vay nợ cũng chuyển đi rồi, hiện giờ còn lại cơ bản đều là những người già yếu, từ nhà đến người, toàn thể nặng nề u ám. Ngôi nhà lầu như ký túc xá đi vào là một hành lang dài, lấy ánh sáng rất tệ, tối om om, các căn phòng nhỏ như lồng sắt xếp hai bên hành lang, một tầng chỉ có hơn hai mươi hộ, bố cục dày đặc dễ liên tưởng đến từng ô chuồng gà.
Phí Độ cẩn thận vòng qua một bãi chất lỏng không rõ trên mặt đất: “Nhà họ không đến mức còn sống ở chỗ này chứ?”
Tiêu Hải Dương trả lời như phản xạ có điều kiện: “Cha mẹ Vương Tiêu đều có công việc chính thức ở công ty giao thông công cộng, thu nhập kỳ thực cũng tàm tạm, sau khi tan tầm đều đi làm thêm chứ không nhàn rỗi, cũng có thể kiếm ít tiền tiêu vặt. Nhưng để tương lai con gái có thể đi du học, từng ấy năm qua một xu họ cũng không nỡ xài.”
Phí Độ thuận miệng hỏi: “Tại sao nhất định phải du học?”
“Nghe nói hồi cấp hai cô bé đã hơi đuối, giáo viên đề nghị phụ huynh cân nhắc cho con nghỉ trường trung học bình thường, vào trường nghề học lấy một nghề. Cha mẹ nghe thế, không chấp nhận được con gái bước theo đường cũ của mình, như phát điên khăng khăng chạy theo bằng cấp cao, làm loạn một trận ở chỗ giáo viên, sau đó chẳng biết từ đâu nghe nói về phòng quốc tế của Dục Phấn, dùng hết số tiền vốn chuẩn bị mua nhà chuyển con qua đó.”
Phí Độ nhìn cậu một cái.
Tiêu Hải Dương mất tự nhiên tránh ánh mắt hắn: “Trước khi thẩm vấn cô giáo kia của Dục Phấn đã điều tra gia cảnh – 204, nhà Vương Tiêu.”
Cha mẹ Vương Tiêu quả nhiên như Tiêu Hải Dương nói, không chịu lãng phí một chút thời gian, sau khi rời khỏi Cục công an đại khái đều đến thẳng chỗ làm. Cha mẹ như hai con lừa, ngày ngày cắm đầu đi không thấy mặt trời, con thì là người gỗ giật dây, cột trên đuôi lừa, bị họ kéo lăn lông lốc, chẳng biết đau đớn mà lăn đến tương lai rộng mở.
Phí Độ gõ cửa.
Một lát sau, chính giữa tấm kính “mắt mèo” trên cửa tối đi, hẳn là có người ở sau cửa cẩn thận nhìn ra ngoài, nhưng không có động tĩnh gì.
“Vương Tiêu à?” Phí Độ mở miệng rất tự nhiên, giống như trước mặt không phải cánh cửa, mà là một cô gái sống sờ sờ, “Bọn anh đến từ Cục công an, chắc em còn nhớ anh cảnh sát họ Tiêu này chứ?”
Trong nhà không hề có tiếng động, nhưng bóng đen giữa “mắt mèo” còn đó, hẳn cô thiếu nữ vẫn ở sau cửa.
Phí Độ: “Bọn anh muốn trò chuyện với em vài câu được chứ?”
Vương Tiêu vẫn không nói một tiếng nào.
Tiêu Hải Dương kém nhất khoản xử lý tình huống kiểu này, hơi lo âu nhìn Phí Độ.
Phí Độ thì không bất ngờ chút nào: “Anh biết trong lòng em cũng có lời muốn nói.”
Đợi một lúc, chỉ nghe “Cạch” một tiếng.
Nhưng cửa còn chưa kịp đẩy hé ra, đương khi Tiêu Hải Dương há hốc miệng nhìn, Phí Độ từ bên ngoài giữ lấy tay nắm cửa, một lần nữa đóng kín cánh cửa sắp mở.
“Đừng mở cửa,” Phí Độ nói, đoạn hắn lấy một cây bút trong túi áo khoác, tiện tay lấy một tờ rơi quảng cáo nhét trên cửa, viết số điện thoại của mình rồi đút vào khe hở dưới cửa, “Ba mẹ không dạy em lúc ở nhà một mình không được mở cửa cho người lạ à? Rất nguy hiểm – đây là số điện thoại của anh, lát anh với cảnh sát Tiêu sẽ đến sân sau nhà em chờ, em có thể nhìn thấy bọn anh từ cửa sổ, muốn nói chuyện thì em cứ gọi số này, được không?”
Tờ rơi viết số điện thoại một nửa bị nhét vào nhà, một nửa nằm bên ngoài, giây lát sau tờ giấy ấy từ từ bị kéo vào.
Bấy giờ Phí Độ mới ném cho Tiêu Hải Dương một ánh mắt, rồi đi ra ngoài, Tiêu Hải Dương vội vàng đuổi theo, chạy ra đến bên ngoài cậu mới không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Tại sao anh không để cô bé mở cửa?”
“Hai người đàn ông xa lạ gõ cửa, con gái dù vô tư hơn mở cửa cũng phải do dự, huống chi một cô bé như Vương Tiêu, cô bé không thể nào cho hai ta vào được, chắc chắn trong nhà có gắn xích chống trộm.” Phí Độ bị gió lạnh bên ngoài thổi, lập tức rùng mình, quấn kín khăn quàng cổ lỏng lẻo, “Tôi đoán em ấy muốn cách khe hở đuổi chúng ta đi.”
Tiêu Hải Dương vẫn chưa hiểu – cách khe cửa nói chuyện với cách cửa sổ gọi điện thoại có khác biệt gì? Dù sao trong hành lang còn ấm áp hơn.
“Trong hành lang tập hợp âm thanh, hộ gia đình lại đông đúc, cách tường không biết có bao nhiêu cái tai, Vương Tiêu trong trạng thái căng thẳng sẽ không nói gì đâu. Cho số điện thoại, quyền chủ động cũng thuộc về cô bé – hơn nữa nhà như vậy đều có cửa sổ chống trộm, ở trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ, bản thân ngôi nhà sẽ tăng thêm cảm giác an toàn cho cô bé, cánh cửa ra vào mỗi ngày thì không có tác dụng ám thị tâm lý này.”
Mỗi một dấu chấm câu ngừng nghỉ của Phí Độ, Tiêu Hải Dương đều gật đầu như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng, hoàn toàn quên mất không lâu trước, khi Phí Độ ém tin tức cậu tuồn ra bằng một cú điện thoại, trong bụng cậu còn chửi tên này vô sỉ.
Cả hai đến sân sau ít ai lui tới, cách chung cư tầm ba bốn mươi mét thì Phí Độ đứng lại không đến gần nữa, quả nhiên mới dừng chưa bao lâu thì điện thoại của hắn đổ chuông.
Phí Độ ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ sau của nhà số 204 kéo màn, trên một góc bức màn dày cộp có vài nếp gấp mất tự nhiên, hiển nhiên có người trốn đằng sau vén màn nhìn trộm ra ngoài. Hắn chia một bên tai nghe điện thoại cho Tiêu Hải Dương, kế đó bắt máy.
“A lô…” Giọng nói hơi khàn khàn của cô bé truyền qua tai nghe, mặc dù vẫn căng thẳng song tốt xấu gì cũng đã chủ động nói chuyện, “Ba mẹ em sáng sớm đã đến Cục công an.”
“Bọn anh đã gặp rồi,” Phí Độ nói, “Nhưng vẫn hi vọng có thể trò chuyện vài câu với chính em.”
“Em… em không có gì để nói cả,” Vương Tiêu nói khe khẽ, “Nên trả lời em đều đã trả lời, những chuyện khác em không biết, không còn việc gì thì các anh đi đi.”
Phí Độ nói điện thoại có thể giảm bớt căng thẳng cho Vương Tiêu, lại tăng thêm căng thẳng cho Tiêu Hải Dương, cậu cơ hồ sinh ra chứng sợ điện thoại, cứ cảm thấy thở không đúng một hơi là đối phương sẽ cúp máy luôn, đến lúc đó ngay cả trách móc cũng chẳng có cơ hội.
Song Phí Độ không hỏi thẳng vấn đề trọng điểm, chỉ nói: “Em biết Hạ Hiểu Nam bị chọn làm ‘hươu’ năm nay, nếu không chạy, khoảng thời gian sắp tới sẽ bị bắt nạt chứ?”
“… Biết ạ, Phùng Bân đã nói rồi.”
Phí Độ: “Mối quan hệ của em với Phùng Bân, Hạ Hiểu Nam tốt chứ, các em là bạn à?”
“Không phải,” Vương Tiêu im lặng một lúc, mới nói, “Em chỉ nói chuyện vài câu với Hạ Hiểu Nam, quan hệ bình thường, Phùng Bân thì không quen. Em ở trường rất lầm lì, không ai thích, không có bạn bè gì.”
Phí Độ hơi ngẩng đầu, nở nụ cười về hướng cửa sổ đóng chặt của nhà số 204: “Đã là quan hệ bình thường, thế tại sao lần này em chịu đi theo các bạn? Nếu Hạ Hiểu Nam thay thế vị trí của em rồi, về sau những kẻ ức hiếp em sẽ chuyển dời hứng thú sang bạn ấy, em sẽ dễ sống hơn rất nhiều, tại sao khi biết các bạn muốn bỏ trốn em không nói với người khác?”
Vương Tiêu bỗng nhiên không nói gì nữa, song ngoài dự đoán của Tiêu Hải Dương, em cũng không cúp máy.
Phí Độ thở ra một hơi khói trắng, thong thả nói: “Đôi lúc, tư tưởng của con người kỳ thực không tự do, bởi vì vật bên ngoài không phút giây nào không toan tính đắp nặn em, họ ép em chấp nhận thẩm mỹ chủ lưu, chấp nhận quan điểm của người lớn tiếng nhất – dù điều đó không hợp logic, không phù hợp với nhân tính, hoàn toàn đi ngược lợi ích của em.”
Vương Tiêu hơi sụt sịt, hình như đã khóc rồi.
“Nhưng em chân chính chỉ cần còn một hơi thở thì luôn thử phát ra âm thanh nhỏ nhoi,” Phí Độ chăm chú nhìn tấm màn nhà số 204, giống như đó là khuôn mặt cô bé, “Lúc trước, cô ấy bảo em đi theo nhóm Phùng Bân, thử phản kháng, thử bảo vệ một người bạn học kỳ thực chẳng thân thiết gì, bây giờ thì sao? Có phải cô ấy muốn cho đám người xấu xa đều trả giá đắt hay không?”
“Vương Tiêu,” Phí Độ thấp giọng nói, “Khi bọn nó nhốt em ngoài ký túc xá, có phải em bị bắt sang phòng ngủ nam sinh không? Có ai làm hại em không?”
Tim Tiêu Hải Dương thót lên tận cổ.
Không biết bao lâu sau, cô bé ở đầu bên kia mới phát ra âm thanh yếu ớt.
Em nói: “… Không có.”
Trái tim Tiêu Hải Dương treo lơ lửng thoáng cái rơi bịch xuống, khiến tim gan phổi cùng đau, Phí Độ im lặng thở dài, mắt cụp xuống.
“Em… em…” Vương Tiêu nghẹn ngào thở không ra hơi, “Không có, nhưng em từng nghe nói về kẻ đó…”
Phí Độ sửng sốt, vội vàng gặng hỏi: “Kẻ nào?”
“Kẻ giết Phùng Bân, tên hung… hung thủ kia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.