Phí Độ hơi khựng lại không rõ lắm: “Ngụy?” 
Hạ Hiểu Nam nghẹn ngào gật đầu. 
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, Lang Kiều cảm thấy tích tắc Phí Độ ngước lên, trong mắt như thoáng qua sắc lạnh lẽo, vì thế cô im lặng nuốt lại lời nhắc nhở “che camera không phù hợp với quy định” – dù sao phòng này không chỉ có một camera, che một cái cũng chẳng ảnh hưởng gì. 
Phí Độ hơi xắn tay áo sơ mi ngồi xuống: “Ngụy Văn Xuyên này là ai?” 
Hạ Hiểu Nam nhỏ giọng nói, nghe không rõ lắm: “Là lớp trưởng lớp em.” 
Lang Kiều vốn ngồi kế bên làm thư ký, nghe đến đó chợt dừng bút: “Lớp em có mấy lớp trưởng?” 
“Một… chỉ một mình hắn.” 
Ngụy Văn Xuyên này từng tới Cục công an rồi. 
Hôm xảy ra vụ án Phùng Bân bị giết, Cục công an tiếp quản, phái người ra ngoài tìm kiếm học sinh trung học bỏ trốn, đồng thời đã gọi Cát Nghê giáo viên chủ nhiệm của Phùng Bân tới hỏi chuyện, khi ấy có một thiếu niên đặc biệt nổi bật đi cùng, tự giới thiệu là lớp trưởng. Học sinh xảy ra chuyện, Cục công an sẽ mời giáo viên và lãnh đạo nhà trường đến, song không thể gọi cả học sinh vị thành niên đến trong tình huống chưa thông báo phụ huynh, nói cách khác, Ngụy Văn Xuyên lúc đó là tự mình đi theo! 
Vậy nếu vụ này thật sự liên quan đến gã, lúc ấy nhìn thấy Cục công an bận rộn, phụ huynh nạn nhân đau đớn không muốn sống, và đám học sinh run bần bật, trong lòng gã đang nghĩ gì? 
Sợ hãi ư? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332592/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.