Lạc Văn Chu sáng sớm đi gấp bắt taxi đến khu Cổ Lầu, lúc này anh vừa ra khỏi cổng Cục công an, thì một chiếc taxi trống đúng lúc chạy qua.
Anh động động các ngón tay đút trong túi áo, nhưng lạ kỳ là không vẫy xe, ngược lại đợi đèn xanh đèn đỏ nửa phút, rồi đi đến bãi đậu xe bên kia đường.
Bước chân Lạc Văn Chu đi trên vạch ngựa vằn yên ổn, ánh mắt thì đã hóa thành máy quét, kiểm duyệt bãi đậu xe từ đông sang tây.
Mới kiểm được một nửa, thủ trưởng tự phong này đã thầm tự giễu trước – lòng người không biết đủ, có một thì sẽ có hai, lần trước Phí Độ tâm huyết dâng trào đón anh một chuyến, anh lại còn được voi đòi tiên, lần thứ hai liền tự mình đi tìm.
Nhưng nếu người ta không đến thì sao?
Không đến… anh cũng chẳng nói gì được.
Anh có tay có chân, đứng dậy cao bằng nửa căn nhà, thân thể khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon, tay trần có thể quật ngã một nhóm lưu manh nhãi nhép, chỉ hai ba cây số đường về nhà, chạy bộ cũng tuyệt đối không mệt chết được, còn trông đợi người khác lái xe tới đón, không khỏi quá không biết xấu hổ rồi.
Dù sao thì, Phí Độ chưa hề nói sẽ đến đón anh tan tầm.
Hắn thậm chí chưa từng bày tỏ rõ ràng chuyện giữa hai người là thế nào.
Lạc Văn Chu là người, là người thì đôi khi khó tránh khỏi tham lam, khó tránh khỏi lòng tham không đáy.
Ban đầu, Phí Độ như một gốc thực vật nguy hiểm tỏa ra mùi thơm lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332581/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.