“Cậu bảo tôi lục… bên trong hũ tro cốt.” Lạc Văn Chu không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với Phí Độ, đành phải cho hắn một nụ cười mỉm nghiến răng nghiến lợi, “Cậu xác định Hứa Văn Siêu biến thái như cậu?” 
“Tôi cảm thấy quan điểm này của ‘người bình thường’ các anh rất thú vị,” Phí Độ đưa hũ tro cốt của Tô Tiểu Lam cho anh, “Một mặt cảm thấy thứ này là tượng trưng cho người phàm nào đó, một mặt lại giao cho nó ý nghĩa phi phàm, ví dụ như thần thánh, xui xẻo, không thể khinh nhờn, không thể đụng vào… Bất kể khi còn sống cô ta là ai.” 
Một cái hũ bé tí mà cầm còn không nhẹ, Lạc Văn Chu nhận lấy hít sâu mấy hơi chuẩn bị: “Cảm giác nghi thức và kiêng kỵ là bởi vì phải kính sợ sự sống và cái chết – tôi nói cho cậu biết Phí Độ ạ, nếu mở cái này ra mà không còn gì khác ngoài tro cốt, tôi sẽ nhét cậu vào đây.” 
Nói xong, anh bỏ hũ xuống đất, cắn răng mở nắp, lôi ra mấy món lắt nhắt như thuốc chống ẩm và bọt biển, nổi hết da gà da vịt mở túi tro cốt bên trong, khó khăn không sờn mà bới bới vài cái. 
Đột nhiên, Lạc Văn Chu sửng sốt, anh và Phí Độ nhìn nhau, kế đó cẩn thận bới từ đống tro ra một cái túi nhựa gắn kín. 
Phí Độ cười: “Xem ra tôi không cần vào rồi?” 
Lạc Văn Chu thận trọng dùng bao tay giũ sạch tro bên ngoài túi nhựa, phát hiện bên trong là một quyển sổ cũ rất bỏ túi, cỡ khổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332537/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.