“Kỳ lạ, em đã tìm hết mấy toilet, mà không ai thấy bà ấy đi lúc nào… Ôi, sếp ơi, làm sao đây?”
“Mở camera, đi tìm,” Lạc Văn Chu còn chưa sắp xếp lại mạch suy nghĩ, hơi lạnh ra từ trực giác đã trườn lên cột sống, “Nhanh lên!”
Lang Kiều hơi sửng sốt, ngay lập tức quay đầu chạy đi.
Camera mau chóng bật lên, có thể nhìn thấy rất rõ bên trong, Phí Độ đứng dậy đi chưa bao lâu thì bà Hà liền nghe điện thoại. Chẳng biết bên kia nói gì, mà dăm ba câu đã khiến bà hóa đá. Cuộc điện thoại kéo dài chừng hai phút, sau đó bà Hà thừ người ra một lúc, lại đứng dậy đi quanh tại chỗ chốc lát, liên tục dõi nhìn về hướng Phí Độ đi, mà không đợi được người.
Bà hơi thất vọng cúi đầu, sau đó tựa hồ hạ quyết tâm gì, yên ắng rời khỏi Cục công an.
Camera quay đến cổng Cục công an, bước chân bà Hà không mảy may chần chừ, bà nhanh chóng băng qua đường cái, đến ngã tư rẽ vào, rồi mất đi tung tích.
Không cần Lạc Văn Chu phân phó, Lang Kiều đã dẫn người đuổi theo đến ngã tư ấy, chia nhau đi tìm.
“Tôi vừa đi hỏi Tiêu Hải Dương,” Đào Nhiên rảo bước tới nói, “Sau khi đón người ở nhà ga, phân cục lập tức theo chỉ thị của Vương Hồng Lượng, đưa thẳng đến chỗ chúng ta. Từ lúc đến đây bà ấy chưa đi đâu, không rành rẽ Yến Thành lắm, nhưng camera ở cổng cho thấy, sau khi ra cổng bà ấy thậm chí không hề có động tác nhìn trái nhìn phải, trực tiếp băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tham/1332506/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.