Lương Sở Uyên tới đón Tô Yểu, đơn giản là bởi vì đi ngang qua.
Nhưng ở trong mắt Tông Minh, cũng không phải như vậy.
"Bạn trai?"
Tô Yểu cười cười: "Bạn bình thường thôi." Lại không hoàn toàn thừa nhận, cũng không phủ nhận tuyệt đối.
Tông Minh bất giác nhìn về phía chiếc xe đang dừng ở ven đường.
"Tôi đi trước, anh ấy còn đang đợi tôi." Tô Yểu nói.
Tông Minh khẽ nâng cằm, "Được, cô đi đi."
"Vậy...Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Đứng không xa không gần mà nhìn Tô Yểu lên xe, Tông Minh đặc biệt lưu ý đến tên hiệu xe.
Còn rất giàu. Anhta nghĩ.
[Vừa rồi là đồng nghiệp của cô sao?]
Tô Yểu thắt dây an toan, nghe được Lương Sở Uyên nghĩ như vậy, không khỏi ngẩn ra, là ảo giác của cô sao? Sao lại cảm thấy anh cùng Tông Minh hỏi cùng một vấn đề...
Cô trả lời đúng sự thật: "Giám đốc tài chính mới đến, là đối thủ một mất một còn với cấp trên của tôi."
[Vậy cô cũng chán ghét anh ta sao?]
Tô Yểu nói không chán ghét.
"Anh ta trước đây học cùng trường cấp ba với tôi, hiện tại cùng công ty, cảm giác cũng chỉ có như vậy, không có gì đặc biệt, không thể nói là ghét hay là thích."
[Lát nữa ăn cua kia, đảm bảo cô sẽ thích.]
Nhắc tới đồ ăn, trước mắt Tô Yểu sáng ngời: "Hôm nay tôi liền cho anh xem một chút bản lĩnh cái gì gọi là tay nghề đầu bếp!"
Lương Sở Uyên cười, [Tôi đây liền chờ ăn.]
Trong nhà mua những đồ làm bếp mới đó, dù sao cũng phải có tác dụng mới được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam/1771126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.