Sau khi tiến vào thang máy, Tô Yểu mới có chút hối hận.
Bởi vì cảm thấy Lương Sở Uyên ăn mì một mình có điểm đáng thương, mới mời anh đến nhà cũng nhau ăn lẩu, sao cô có thể quên, chung cư nhỏ có 50m2, loạn thành một đống.
Mà nhỏ một chút không tính gì? Rác rưởi ngày hôm qua đã nhớ vứt đi chưa? Chăn trên giường đã gấp gọn gàng hay chưa? Trà sữa trên bàn hình như còn thừa nửa ly...
Càng nghĩ càng đáng sợ.
Mắt thấy con số trên thang máy đang thẳng tắp đi lên trên, Tô Yểu vội vàng giữ chặt tay Lương Sở Uyên: "Cái kia, nếu không chúng ta đi nhà anh ăn đi?"
Tô Yểu đi giày cao gót cao năm phân, Lương Sở Uyên vẫn có thể cao hơn cô một cái đầu như cũ. Thời điểm anh rũ mắt xuống, lông mi dài mà dày, có thể che lại nửa phần tâm tư.
Anh nhìn mắt Tô Yểu đang bắt lấy cánh tay mình, [làm sao vậy?]
"Nhà tôi rất nhỏ, hai người vào có điểm chật."
Lương Sở Uyên giống như nghĩ tới cái gì, anh khép mắt lại, khi mở ra Tô Yểu chỉ nghe được anh nói: [Tôi chỉ chiếm không gian một chỗ ngồi thôi.]
Đều nói đến như vậy rồi, Tô Yểu gãi gãi đầu, đơn giản là bất chấp tất cả: "Phòng ở có thể hơi loạn một chút, anh đừng để ý."
Lương Sở Uyên cười cười, giống như anh đã đoán, chỉ là sắp đến nơi rồi mới phản ứng lại có phải quá muộn rồi không?
[Đương nhiên sẽ không, khách nghe theo chủ.]
...
Tình trạng cũng không đến nỗi thảm hại như Tô Yểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam/159080/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.