Trong lúc hắn không biết phải làm sao thì phía sau đột ngột xuất hiện một luồng gió thoảng. Toàn bộ cửa của căn phòng đã bị đóng chặt, ở đâu có gió lùa vào?
*Bịch*
Âm thanh đồ vật rơi trên mặt đất ngay sau lưng hắn. Hà Thiên Nhật bất ngờ ngồi bật dậy, đập vào mắt hắn là hình ảnh Phó Xuân vừa mới đánh ngất Vương Trì Việt.
Phó Xuân là cận vệ được Vương Lăng Phong coi trọng nhất, Hà Thiên Nhật tiếp xúc với y đã lâu nhưng rất ít lần nhìn được dáng vẻ khác thường của y. Vậy mà hiện tại, hắn lại có thể dễ dàng nhìn thấy đau lòng cùng hối lỗi ở trong mắt y.
“Thuộc hạ tắc trách, xin ngài trị tội.” Đều là lỗi của y, nếu như y không lơ là cảnh giác thì công tử Thiên Nhật sẽ không bị người của Vương Trì Việt bắt đi. Ngài ấy càng không cần phải chịu những thương tổn lớn đến như vậy.
Đợi thái tử điện hạ trở về mà nhìn thấy ngài ấy thế này, số phận của y quả thật khó mà định trước.
Hà Thiên Nhật thấy Phó Xuân không khác gì thấy ngọn cỏ cứu mạng. Hắn lập tức nở nụ cười đã rất lâu rồi không hiện hữu: “Mau đứng lên, ngươi đợi ta một chút.”
Trong thời gian ngắn, người của Vương Trì Việt chắc chắn sẽ không thể nhận ra được điểm khác thường. Hà Thiên Nhật muốn dùng thời gian này, viết trước một bức thư. Hắn luôn có cảm giác, mình cần phải viết nó ngay lập tức.
Hà Thiên Nhật dùng tốc độ cực nhanh để viết, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam-doc-than-doc-nhat-minh-em/3075852/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.