Vì hành động phá hoại của mình, Thiên Nhật chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường, nhìn Vương Lăng Phong chuyên tâm thu dọn đống đổ nát do cậu gây ra.
Trong lòng cậu tràn đầy hối lỗi, chỉ vì cậu phản ứng thái quá nên lại gây ra rắc rối. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cậu được, ai bảo người này cứ cứng đầu thế làm gì.
"Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một lát." Vương Lăng Phong dịu dàng nhìn cậu, thấy cậu ngoan ngoãn nằm lên giường rồi mới yên tâm mang đống đổ vỡ ra ngoài.
"Á!" Phó Tự Xuyên mất thăng bằng ngã dúi về phía trước, khó khăn lắm mới không ngã vào người Vương Lăng Phong.
Thiên Nhật nằm trên giường khó khăn phóng mắt nhìn ra ngoài. Nhưng dáng của Vương Lăng Phong quá to lớn, che mất toàn bộ người của Phó Tự Xuyên khiến cậu muốn nhiều chuyện cũng không thể nhiều chuyện được.
"Phó chỉ... A a, đừng đẩy tôi..."
*Rầm*
Cửa phòng nặng nề đóng lại, bởi vì cách âm quá tốt nên Thiên Nhật ở trong phòng không thể nghe thấy gì. Có điều cậu có thể đoán ra được kết cục của việc nghe lén này.
Hài, chẳng biết là đứng ngoài đó có nghe được gì không nhưng chắc chắn cái người đó sẽ phải trả giá.
Tình hình ở bên ngoài cũng không khác trong tưởng tượng của Thiên Nhật là bao. Phó Tự Xuyên đối diện với ánh mắt chết chóc của Vương Lăng Phong, hận không thể lập tức lăn ra đất giả ngất.
Hắn sai rồi, hắn ta không nên bị ma lực của cánh cửa này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tam-doc-than-doc-nhat-minh-em/3075836/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.