Chương trước
Chương sau
“ Đâu rồi? Tại sao mình lại tìm không thấy nó chứ? Rốt cuộc, quyển sách đó đang nằm ở đâu vậy? ”

Theo lời thuật lại của Tuyết Nhi. Thì đằng sau quyển sách của Min, đang có một bí mật động trời. Cho nên, nó mới bất chấp mà lẽn vào phòng sách để tìm kiếm. Vì lúc cô cho nó mượn, nó vẫn chưa kịp xem. Thì cái tên đại ôn thần ngoài kia, đã nhanh tay thủ tiêu quyển sách đó vào phòng sách. Còn tiện tay cho người, không đưa chìa khóa để nó vào. Nhưng với tài nũng nịu của mình, nó cũng đã thâu tóm được mọi thứ. Chỉ còn trong chờ, vào việc kiếm gặp hay không thôi. Mà nghĩ cũng lạ, Ahn đã bỏ ở đâu rồi chứ?

Thế là, nó bắt đầu với cách mạng tìm kiếm sách. Hồi lâu, nó nhìn lại mọi thứ rồi thở dài:

-Chết mình rồi! Nếu Ahn không tìm được mình. Anh ta, nhất định sẽ hỏi mọi người. Nếu mà Ahn biết mình lén vào đây. Thì anh ta, nhất định sẽ không tha cho mình. Bây giờ, mình phải làm sao đây?

Nó lẩm bẩm, sau đó ngồi bệt xuống sàn nhà. Lần này nếu nó không tìm ra cái bí mật động trời đó của Min, thì nó có nước bị Ahn giáo huấn thôi. Tất cả, đều là tại Lâm Tuyết Nhi. Nó mà không bảo toàn được tính mạng, thì cô cũng sẽ mềm nhũn với nó.

Nghĩ rồi, nó nhanh chóng đứng dậy phủi sạch đồ. Tiếp theo sau, vẫn chú tâm vào công cuộc tìm kiếm. Nhiều sách như vậy, biết quyển nào là của Min chứ -_-

*Cạch*

Cau mày, nó bối rối quay mặt về phía cửa. Nhìn thấy gương mặt của ai kia, nó bất giác thụt lùi. Chết rồi! Nhắc người thì người lại đột ngột xuất hiện a~. Lần này, coi như nó hết đường.

-Sao.. anh lại vào đây vậy?-Nó hỏi, giọng có chút run. Ahn cười khẩy, rồi khép chặt cửa lại. Sau đó, thì cẩn thận khóa trái. Quan sát điệu bộ Ahn, nó lấp liếm-Anh.. sao lại khóa cửa chứ? Nếu anh muốn yên tĩnh mà đọc sách. Thì tôi, sẽ đi ra ngoài mà!-Nó nói, rồi nhanh chóng chạy nhanh về phía cửa. Đứng sau lưng cô gái kia, anh để hai tay trước ngực mỉm cười:

“ Kỳ lạ! Bình thường, thì anh ta sẽ giữ mình lại. Nhưng sao hôm nay, anh ta lại đổi tính vậy? ”

Nó nghĩ, rồi từ từ xoay người lại đối diện anh. Tình thế bây giờ, là tấm lưng nó đang áp vào cánh cửa. Nhìn nó, anh lại lần nữa mỉm cười:

-Nè, sao em không chạy đi? Em không sợ, tôi sẽ làm gì với em sao?-Anh hỏi, trong lời nói có chút ngạc nhiên. Nó nhìn anh chằm chằm, sau đó chỉ im lặng. Đương nhiên, là nó rất sợ rồi. Nếu mà tình trạng lúc sáng lại tái diễn, nó cũng không biết phải thế nào-Tôi biết, là em đang rất sợ đúng không?-Vẫn im lặng, nó cố gắng giữ khuôn mặt bình thường. Không được! Nó không thể để nét mặt sợ hãi này hiện ra. Cười rồi, Ahn dần dần tiến chậm lại phía nó. Trông thấy khoảng cách thu hẹp dần, nó bất ngờ khép chặt mắt. Bước ngày một gần hơn, anh chống hai tay lên cửa, rồi bất giác nghiêng đầu:

-Em có biết em như vậy, tôi lại sắp không thể kiềm chế bản thân được rồi hay không? Mau lên, mở mắt ra nhìn tôi đi!

Gật nhẹ đầu, nó từ từ mở mắt ra nhìn anh. Đạt được mục đích của mình, Ahn bất giác mỉm cười:

-Anh đã đạt được mục đích của mình rồi, vậy tôi có thể ra ngoài đúng không?

Nó lí nhí hỏi. Nghe xong, anh gật nhẹ đầu, rồi nhanh chóng thu tay về. Sau đó, khẽ lùi lại về phía sau. Thoát khỏi con người kia, nó bất giác thở phào:

-Được rồi! Em đi đi!

-Ừm. Tôi biết rồi!

Nó đáp, rồi nhanh chóng xoay lưng lại phía anh. Đặt nhẹ tay lên chốt cửa, nó có chút do dự. Tại sao, Ahn lúc này lại lạ vậy?

*Cạch*

-Tôi thích em!

_________________

-Được rồi Ekey! Em biết mình phải làm gì mà. Một chút nữa, em sẽ trực tiếp nhắn với con bé, có được không?

Vâng, người vừa lên tiếng không ai khác chính là Jeon. Cũng đã rất lâu, anh chưa nghe thấy giọng ông anh họ bá đạo này rồi. Còn người ở đầu dây bên kia, chỉ buộc miệng cười nhẹ:

-Này Jeon, em nhớ chuyển lời đến Tiểu Như. Anh rất nhớ con bé. Cũng đã rất lâu, anh không nghe thấy giọng của con bé rồi. Quả thật, có gì đó không quen lắm!

Ekey nói, trong giọng nói hiện rõ nét trầm uất. Đóng nhẹ sắp hồ sơ, Jeon bất giác thở dài:

-Sao anh không trực tiếp gọi cho con bé chứ? Và anh cũng có thể, thông báo tình trạng của Tae cho con bé mà. Với lại, con bé cũng rất muốn biết về cuộc sống của hai người. Anh định trốn tránh nó, cho đến bao giờ đây?

Jeon khó hiểu hỏi. Nghe thấy giọng anh, người bên kia lại mỉm cười:

-Nếu em đã biết là anh đang trốn tránh con bé. Thì làm sao, anh có thể trực tiếp gọi hả? Được rồi! Em mau làm công việc của mình đi. Nhớ là, phải nói lại với con bé đó. Tạm biệt!

-Tạm biệt!

Nói rồi, Jeon nhanh chóng tắt điện thoại. Đưa mắt nhìn xung quanh, anh lần nữa thở dài. Cũng đã lâu, anh cũng chưa gặp nó. Không biết cô gái kia, đang sống có tốt không?

“ Chắc không phải mình đang yêu con bé chứ? Ngốc thật! ”

_______________

*Cộp*

*Cộp*

...

“ Anh 2! Em thật lòng không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu. Nhưng mà cả anh và Young, đều thật sự rất cố chấp. Rốt cuộc, em phải làm gì để giúp anh đây? ”

Khó xử khi nhìn thấy nét mặt đầy tâm sự của Korn. James khẽ thở dài, rồi cô tiến nhanh lại. Đặt nhẹ tách cafe lên bàn, cô nhanh chóng ngồi xuống đối diện anh:

-Hình như, anh không tập trung khi làm việc lắm. Có phải, là gì cô bé tên Tiểu Như đó không?

Cô từ tốn hỏi. Nghe cô nhắc đến nó, anh khó xử cười trừ:

-Không có!-Korn phủ nhận, rồi nhanh chóng đứng dậy-Anh là vì công việc quá nhiều, cho nên cảm thấy rất áp lực. Chuyện này, không liên quan đến con bé. Với lại, anh và con bé, không là gì của nhau hết. Tại sao, anh lại vì một người không liên quan, mà ảnh hưởng đến công việc của mình. Em nói phải không?-Anh giải thích. Nghe Korn, cô cười khẩy rồi đứng lên đối diện anh:

-Nếu anh đã nói như vậy thì rất tốt!-Cô nhấn mạnh, sau đó khẽ nghiêng đầu nhìn anh-Korn mà em biết, phải thẳng thắn như vậy chứ! Nhưng mà Korn, em không phải là một kẻ ngốc. Đến mức, không nhìn ra sự yếu đuối của anh. Trước giờ, anh của em không như vậy đâu. Nhưng, từ khi cô bé đó xuất hiện. Thì em biết, anh không còn là anh nữa. Nói thật lòng, anh đã yêu cô bé đó rồi phải không?-Nghiêm túc, cô hỏi. Anh nhìn cô, sau đó có gì đó dối lòng. Rõ ràng những gì anh suy nghĩ, đều bị James đoán trúng. Phải! Trước giờ anh không như vậy. Nhưng tại sao hôm nay, anh cũng không rõ trái tim mình. Gặp một lần, yêu dài lâu sao?

-Mỗi một người, đều sẽ có ưu và khuyết điểm của mình. Anh thừa nhận, đây là yếu điểm lớn nhất của anh. Yếu điểm này, đã bị em nhìn thấu rồi. Ngoài nói ừ ra, anh nên nói gì đây?

___________________

-Tôi đã từng hứa, sẽ thay Nhậm Phong chăm sóc và lo lắng cho em. Nhưng mà bây giờ, có lẽ đã có người khác thay tôi làm vậy rồi. Tiểu Như! Có lẽ, tôi không phải là một người quan trọng đối với em đúng không?

Nơi anh đặt chân đến, lại là nơi mà nó rất thích. Biển. Anh cũng giống như nó, rất thích ngắm hoàng hôn trên biển vào những lúc tâm trạng anh tồi tệ. Nhưng mà, anh lại không hiểu gì về nó. Cũng như câu anh đã nói, anh hoàn toàn không quan trọng với nó. Có, có bao giờ quan trọng chưa?

Giữ chặt sợi dây chuyền hình con hạc giấy đưa ra xa. Anh lẳng lặng thả lỏng bàn tay, rồi từ từ để nó rơi xuống biển. Xong, nước cuống trôi thật rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.