-Nè, cô đang giỡn mặt với tôi đó hả? Sách của tôi, rốt cuộc cô đã làm gì rồi?-Vâng, cái giọng đang la hét ỏm tỏi không ai khác chính là Min. Chuyện là từ khi lôi Tuyết Nhi lên sân thượng đến giờ, thì cô chỉ biết giữ im lặng. Còn anh, thì nóng đến nỗi không biết phải làm gì. Tại sao anh có lòng thương người đến mức, đi cho cô gái này mượn một vật quan trọng như vậy a-Cô..-Chỉ tay về phía cô, anh cứng họng-Cô được lắm! Rất rất được. Để xem, lần này tôi dạy dỗ cô thế nào!-Cáu, anh nhấn mạnh từng chữ. Sau đó, thì nhanh chóng bỏ đi. Quay lại nhìn theo anh, cô nhăn mặt hét lớn:
-Hoàng Bảo Ân! Tôi thành thật xin lỗi anh! Quyển sách đó của anh, tôi đã..-Dừng chân, anh hiếu kỳ quay lại chờ đợi câu trả lời-Tôi đã lỡ không hỏi ý anh, mà cho Tiểu Như mượn rồi. Chắc là, nó vẫn chưa xem hết đâu. Nhưng, cái thứ anh nói quan trọng không thể cho người khác xem, thật ra nó là gì vậy? Có thể, tiết lộ một chút không? Tại vì, tôi vẫn chưa đọc hết nữa. Rốt cuộc, thì nó là cái gì vậy?-Cô khéo léo hỏi. Nghe xong, Min bất giác mỉm cười. Anh còn lo Tuyết Nhi đã nhìn thấy rồi chứ. Nhưng may mắn, cô ta vẫn chưa xem cái kiệt tác của anh. Thế còn vào tay nó, thì coi như anh xong đời rồi. Không những anh, mà cả đám luôn ấy chứ -_-
-Nè, cô biết đó là thứ quan trọng là được rồi!-Anh bối rối đáp-Bây giờ thì cô vào lớp được rồi đó! Chuyện của tôi, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-tai-kieu-hanh/2895174/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.