“Ha hả...Tiểu sủng nhi thẹn thùng, thật đáng yêu! Lần sau ngươi phải hôn ta! Kia hiện tại.. ” Chậm rãi sắc lang lại áp thượng thân thể sủng nhi. ‘Ùng ục’ Bụng sủng nhi rất không khách khí,tại thời điểm này vang lên.”Ta đói bụng!” Nhìn sắc lang vẻ mặt mị mị, sủng nhi đáng thương hề hề nói, tuy rằng không biết còn có chuyện gì càng thoải mái, chính là y sinh sống trong thâm sơn thật sâu, cảm giác chuyện kế tiếp, có chút nguy hiểm.
Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy y bộ dáng cẩn cẩn dực dực, thật sự là dở khóc dở cười, hắn còn không có ăn đến đâu!
“Ô hô... ....Ngươi không cần ăn chúng nó được không.” Nghĩ đến ăn cái gì,sủng nhi lập tức nghĩ đến trên bàn vừa rồi.
“Đừng khóc, sủng nhi không khóc, hảo! Về sau cũng không ăn!” Minh bạch chuyện gì xảy ra, hắn thật sự sơ suất quá, sủng nhi thích thú vật, như thế nào lại ăn chúng. Nhìn sủng nhi lại rơi lệ, dục vọng trong người cũng lui xuống, có lẽ chờ vào cung cũng không muộn!
“Sủng nhi cảm thấy ta thực tàn nhẫn sao” Nhìn sủng nhi nhìn đến vẻ mặt của y, Lôi Duẫn Hạo lắc lắc đầu, “Có lẽ ngươi cảm thấy ăn chúng nó là chuyện thực tàn nhẫn, nhưng là thế giới này chính là như vậy, nhược nhụ cường thực. Chúng nó vốn là thứ để cho người ta ăn. Nếu là đồ ăn này nọ cũng không có, chỉ còn lại thú vật, ngươi nói là nguyện ý cho bọn chúng ăn tươi, cũng là nguyện ý chúng nó no bụng sao”
Sủng nhi lắc lắc đầu, y không hiểu, y chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-yeu-tinh/1348349/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.