Màn đêm càng yên tĩnh thâm trầm, Hứa Tiểu Lan lẳng lặng đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa sổ đom đóm đã dần dần thưa thớt, giống như những tia sáng nhỏ le lói giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, thật giống với tâm tư bây giờ của nàng. “Nàng sợ ta làm gì nàng sao?” Phượng Mặc Lẫm đứng trước cửa lặng ngắm nhìn Hứa Tiểu Lan sau đó đi về phía nhuyễn tháp,tựa đầu vào giường lên tiếng trêu chọc nhìn Hứa Tiểu Lan. "Trước kia không phải chỉ cần có cơ hội nàng liền phi lễ với ta ngay sao? Bây giờ ta nằm im cho nàng phi lễ nàng lại không muốn." Áo bào của hắn được thêu một cách tinh tế, hoa lệ tơ vàng, được đính phượng hoàng kết hợp với vẻ đẹp của rồng thiên như tăng thêm giá trị và uy nghi của hắn, tầng tầng lớp lớp tỏa ra vầng hào quang sáng rực đến chói cả mắt, yêu nghiệt bức người. Trên nhuyễn tháp, hắn nửa nằm nửa ngồi một cách lười biếng, mái tóc đen óng mềm mại buông xuống, mang theo một vẻ quyến rũ, mê hoặc chết người. Hắn mở miệng ra vẫn như vậy không nhanh không chậm, đầy tà mị, thâm trầm, bây giờ không ai có thể đoán được tâm tư của hắn. Hứa Tiểu Lan nghe vậy lười nhác nâng mi,lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái rồi nhắm mắt lại che dấu tâm tư khác thường trong lòng nàng. Nàng hiện tại không biết có nên nói cho hắn biết hay không? Nhưng nếu như nàng nói ra, thì nàng cũng không biết hắn có làm gì gây hại cho nàng và Thiên Dạ các hay không. Hứa Tiểu Lan đi qua đi lại một hồi lâu, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm ra cách thoát khỏi đây. Không khí trong phòng ngột ngạt, im ắng đến đáng sợ. “Ta ra ngoài.” Phượng Mặc Lẫm mất kiên nhẫn lên tiếng trầm thấp phá tan bầu không khí yên tĩnh trong màn đêm, hắn nhanh chóng xoay người, bước xuống giường đi ra ngoài. Hứa Tiểu Lan chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra. Ở cùng Phượng Mặc Lẫm khiến cho nàng cảm thấy mình như đang ở vùng bắc cực. Không khí đều trở nên lạnh lẽo, ngay chính cả nàng cũng chịu không nổi phải thuần phục hắn. Hắn thật sự đúng là nam nhân quỷ dị. Cứ nghĩ Phượng Mặc Lẫm sẽ một đi không trở lại thì một lúc sau nàng thấy hắn trở lại một tay cầm chén rượu, tay còn lại cầm chai rượu màu hổ phách trơn bóng. Hắn lạnh lùng rót rượu vào chén, hương rượu lan tỏa thơm nồng cả nội viện. “Mau lại đây.” Phượng Mặc Lẫm khẽ nâng mi mắt lên, ánh mắt u ám, yêu mị mà động lòng người. Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của hắn đang loé lên tia đùa bỡn, hắn nhìn về phía Hứa Tiểu Lan ngoắc ngoắc tay, cả người toát ra khí chất tôn giả, ý bảo nàng lại gần về phía hắn. Hứa Tiểu Lan vừa nghe xong nhất thời đứng im, nét mặt mang chút ngượng nghịu khó nói nên lời. Nàng bất đắc dĩ bước từng bước chầm chậm đi về phía Phượng Mặc Lẫm. Tư thế nằm của Phượng Mặc Lẫm vô cùng nhàn hạ lại có chút lười biếng, hắn dùng ánh mắt thâm thúy không giống với đôi mắt đen tối tựa như đáy hồ như thường bây giờ lại sáng ngời giống như những vì sao, lúc ẩn lúc hiện. Lúc này hô hấp của Hứa Tiểu Lan không hiểu sao đột nhiên rối loạn, khẩn trương.
"Ta muốn uống rượu, nàng mau rót cho ta.” Phượng Mặc Lẫm khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần, ngón tay rõ ràng chỉ vào chén rượu mà hắn đã đặt ở đầu giường khi nãy. Đúng là vương giả. Hứa Tiểu Lan trong lòng oán thầm, tay nắm chặt lại thành quyền. [Phải nhịn. Hứa Tiểu Lan mày phải nhịn.] Hứa Tiểu Lan mím môi, hiện tại nàng đang bị khí thế bức người đồng thời cũng đang chịu sự uy hiếp trắng trợn của Phượng Mặc Lẫm, nàng không thể không khuất phục, hầu hạ thì hầu hạ. [Ông trời ơi, ông nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này nhanh đi.] Hứa Tiểu Lan gương mặt nhăn nhó, thầm than. Hít vào một hơi để ổn định lại tâm tình, ngón tay ngọc ngà nâng bình rượu hồng lên sau đó ưu nhã rót rượu vào chén rồi đưa đến trước mặt hắn khẽ nở nụ cười trông vô cùng khó coi lên tiếng. “Mau uống.” Phượng Mặc Lẫm nhíu mày, môi bất giác nhếch lên: “Mời ai uống rượu?” Tên chết tiệt nhà ngươi, thật đúng là khó hầu hạ. Hứa Tiểu Lan oán thầm trong lòng, nét mặt tươi cười tỏa ra nét kiều diễm lấy lòng hắn “Vương gia, mời ngài uống rượu.” “Nàng thấy khó chịu?” Phượng Mặc Lẫm có chút không hài lòng khẽ nhíu mày, mang theo ý kiêu ngạo ngạo mạn. Hứa Tiểu Lan nắm chặt tay, ẩn nhẫn hít một ngụm thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ nói ra, mặt vẫn giữ nụ cười tươi như hoa.n"Phượng... Mặc... Lẫm, ngươi có định uống hay không?” Phượng Mặc Lẫm vui mừng liếc mắt nhìn nàng một cái, cả người tựa vào nhuyễn tháp, thoạt nhìn lười biếng thế nhưng lại có vài tia ôn nhu, ấm áp thoáng hiện qua nét mặt hắn, đáy mắt hắn khẽ động cong lên thành ý cười, nhưng rất nhanh biến mất làm cho người ta không kịp nhận ra, hắn chầm chậm nói, “Ngươi có thể gọi ta là Mặc Lẫm, ban đầu cứ gọi thân mật như vậy đi.” Thân mật cái đầu nhà ngươi. Tên này đòi hỏi nhiều thứ như vậy thật phiền phức, uống rượu nhanh lên. Hứa Tiểu Lan gần như mất hết kiên nhẫn, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, hận không thể ngay lập tức xông đến đánh cho hắn một trận cho bõ tức. Nhìn tiểu bất điểm trước mắt tức đến nghẹn họng trước mắt, trong lòng Phượng Mặc Lẫm đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị với nữ nhân này, khóe mắt dần trở nên tà mị nhìn chằm chằm nàng. Hứa Tiểu Lan cũng nhanh chóng phát tiết, nàng bình tĩnh đặt chén rượu ngay trên tủ đầu giường thong dong nghênh đón ánh mắt khác thường của Phượng Mặc Lẫm. “Rượu này nếu ngươi không uống thì ta mang đi đấy.” Phượng Mặc Lẫm vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hai hàng lông mày khẽ cau lại như hai ngọn núi tuyệt đẹp, bỗng nhiên, hắn tà mị cười, cười đến mị hoặc chúng sinh, năm ngón tay thon dài cầm lấy chén rượu từ tay nàng, ngửa đầu uống hết rượu trong chén,mắt vẫn không rời Hứa Tiểu Lan. Khóe miệng của Phượng Mặc Lẫm khẽ nhếch lên, một giọt rượu đỏ sẫm rượu tràn ra khỏi miệng hắn như một loại mị hoặc yêu dã, thị huyết mà tàn nhẫn.
Chạm phải ánh mắt cuồng nhiệt như sói đang nhìn chằm chằm vào mình, Hứa Tiểu Lan trong lòng không khỏi có chút bối rối, nàng cảm giác như có nguy hiểm vây quanh mình. Hứa Tiểu Lan theo bản năng xoay người định trốn, nhưng nàng vừa lui về phía sau một bước, Phượng Mặc Lẫm ngay lập tức vươn cánh tay thon dài chắn ngang hông nàng mạnh mẽ ôm lấy. Cánh tay cứng rắn như kìm sắt,mạnh mẽ mà hữu lực, tỏa ra một loại khí thế cường đại, vô luận Hứa Tiểu Lan có phản kháng thế nào thì cũng vô dụng. Khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của hắn hiện ra gõ ràng trước mặt nàng, ánh mắt của hắn thâm sâu khó lường như biển lãnh ngạo, sống mũi cao kết hợp với đôi môi mỏng của hắn giống như mỹ nam tuyệt sắc nhưng lãnh khốc, vô cùng cường đại. "Buông ra...” Lời còn chưa kịp nói ra hết, Âu Dương Vũ ngay lập tức cảm nhận được hương thơm của đàn hương vân quan chóp mũi nàng. Những lọn tóc của Phượng Mặc Lẫm cọ vào cổ nàng khiến cho nàng cảm thấy có chút ngứa. "Nàng... Có tâm sự? Trong mật thất đó, nàng đã nghe và nhìn thấy những gì?" Phượng Mặc Lẫm lúc này mới nghiêm túc nói, cánh tay rắn chắc vẫn siết chặt lấy eo Hứa Tiểu Lan như thể nếu hắn bỏ tay ra nàng sẽ chạy đi mất. Hứa Tiểu Lan thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ trầm tư. "Ta thấy Minh Vương cũng có mặt ở trong mật thất đó. Nhưng mà..." Phượng Mặc Lẫm nhíu mày, thực không ngoài dự đoán của hắn, Minh Vương cũng bắt đầu không đợi được nữa rồi. "Còn gì nữa không?" Một tay kéo lấy lọn tóc tinh nghịch vương trên mặt nàng, gương mặt không cảm xúc khiến cho không ai biết hắn đang nghĩ gì. Hứa Tiểu Lan đem toàn bộ sự việc kể cho Phượng Mặc Lẫm nghe, còn khuyên hắn cẩn thận người của Minh Vương. Phượng Mặc Lẫm thấy vậy liền cười lớn, ngón tay thon dài trượt trên gương mặt Hứa Tiểu Lan. "Nàng đây là đang lo lắng cho ta sao?" "Ta đây còn lâu mới lo lắng cho ngươi. Hừ..." Hứa Tiểu Lan nghe thấy liền bĩu môi nhanh chóng phản bác trong lòng lại thần hốt hoảng không hiểu tại sao mình lại có chút lo lắng cho hắn. Cũng có thể nói, nàng đang chột dạ vì bị hắn nhìn thấu. Phượng Mặc Lẫm thấy nữ nhân trong lòng vẫn ương ngạnh cãi cố không khỏi thấy lòng mình có chút ấm áp. Hắn càng ngày càng không muốn buông tha cho nữ nhân đang ở trong vòng tay của hắn. Mỗi lần nghe tin ám vệ hắn phái tới bảo vệ nàng báo tin nàng đang cười nói với nam nhân khác, kể cả đại ca của nàng. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận khó tả, hắn muốn lập tức tới bên cạnh đánh chết mấy nam nhân tiếp cận nàng, sau đó hắn sẽ nhốt nàng kaị để nàng chỉ nhớ đến hắn. Nhưng hắn cũng biết, nàng là người yêu tự do, nếu như hắn nhốt nàng lại chỉ sợ nàng sẽ tìm mọi cách chống đối hắn. Vậy nên cứ để như thế này là tốt nhất. "Này, ngươi định giải quyết chuyện Minh Vương như thế nào?" Hứa Tiểu Lan nhéo cánh tay đang đặt trên em mình của Phượng Mặc Lẫm, gương mặt lộ vẻ mong chờ quay sang hỏi. Đúng lúc này, môi nàng chạm nhẹ vào môi hắn, hơi thở nóng ấm phả vào gương mặt xinh đẹp của nàng. Hứa Tiểu Lan hai mắt mở lớn, gương mặt bỗng chốc xuất hiện một tầng mây hồng, ngượng ngùng quay mặt đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]