Nam nhân này trông còn đáng sợ hơn cả chủ nhân. Huhu... bản rắn thật khổ mà.
______
Phượng Mặc Lẫm ôm Hứa Tiểu Lan đi trên lối đi vắng vẻ.
Để đề phòng lính canh ở An Bình quận vương phủ, cứ môt lát Phượng Mặc Lẫm lại quay lại đằng sau quan sát, khi xác nhận không thấy bất cứ chướng ngại vật nào, sau đó liền tự nhiên, thoải mái ra khỏi hoa viên như đi dạo hoa viên nhà mình vậy.
Ra khỏi An Bình quận vương phủ, Phượng Mặc Lẫm vẫn không có ý định buông Hứa Tiểu Lan ra, bàn tay rắn chắc vẫn gắt gao ôm eo nàng từ trên mái hiên của phủ nhanh chóng đáp xuống
Trong lúc suy nghĩ miên man thì Phượng Mặc Lẫm đưa Hứa Tiểu Lan đáp xuống mặt đất an toàn, tại thời điểm đó Hứa Tiểu Lan mới giật mình nhận ra bản thân đang đứng ở một đình viện xa lạ.
Từ chỗ nàng đứng nhìn xung quanh, nhờ có ánh sáng le lói ở trong đình viện, nàng nhận ra nơi nàng đang đứng vô cùng xa hoa mỹ lệ, nơi này với nơi lần trước ở Dực vương phủ khác nhau một trời một vực. Hứa Tiểu Lan nhíu mày lại, đẩy bàn tay đang nhân cơ hội ăn đậu hũ của nàng của Phượng Mặc Lẫm ra khỏi người mình xoay người rời đi, thế nhưng cánh tay Phượng Mặc Lẫm vẫn không rời khỏi vòng eo của nàng tiếp tục giữ nàng bên người mình.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Hứa Tiểu Lan đưa đôi mắt nhợt nhạt có chút tức giận hỏi hắn.
Ánh trăng mờ ảo lấp ló sau bóng cây đằng xa, không gian của màn đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-y-phi/1726495/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.