Nguyệt: "Thật sự xin lỗi mọi người vì đã ngừng edit bộ này lâu như vậy, để mọi người tưởng bộ này bị drop, thật sự xin lỗi! Nay mình sẽ đền bù cho các bạn 3 chương liên tiếp ạ! Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện!" *Cúi đầu* Từ khi tỉnh lại, người Tô gia bao giờ cũng luôn sủng ái nàng, khi nào lại lạnh giọng khiển trách nàng như vậy? “Nói a, có phải hay không?” Đối mặt với đôi mắt mờ mịt của nữ nhi, tim Tô Kính Tùng thắt lại, nhưng ngữ khí vẫn cường ngạnh như cũ. “Đương nhiên không phải!” Thanh Nguyệt đột nhiên đứng lên, đầy giận dữ nói: “Phụ thân, con có phải nữ nhi người hay không a? Không thấy con hai ngày mà người không lo lắng con có bị người ta khi dễ hay không, ngược lại người còn hắt một chậu nước bẩn lên người con như vậy ư?” Trải qua hai ngày kinh tâm động phách, nàng đã quá mệt mỏi rồi, vậy mà còn bị người khác chất vấn như thế, cho dù nàng có giỏi nhẫn nhịn đến mấy cũng không chịu được mà nóng máu. “Vậy... vậy hai ngày này con chạy đi đâu?” Đối mặt với nữ nhi hùng hổ chất vấn, Tô Kính Tùng không khỏi lùi lại hai bước, khí thế lập tức yếu đi nhiều, nhưng lại cảm thấy dị thường khó thở. Tại sao nàng vô thanh vô tức biến mất hai ngày mà bây giờ giống như ông mới là người sai? “Người nên đi hỏi Duệ vương thì hơn, nữ nhi người bị người ta liên lụy, thiếu chút nữa đã chết rồi có biết hay không? Người cư nhiên còn mắng con?” Thanh Nguyệt trừng mắt, nói đúng lý hợp tình. Vốn dĩ việc này nàng không muốn nói ra, nhưng không cho Tô Kính Tùng một công đạo cũng thật sự không được, huống chi trên đời này không có cây kim nào không có ngày lòi ra khỏi bọc, hôm nay là Quân Lăng Duệ phái xe ngựa đưa nàng về, chuyện này sớm muộn gì cũng bị người khác biết, còn không bằng nàng nói ra trước. “Duệ vương?” Tô Kính Tùng sửng sốt, tiếp theo không dám tin hỏi lại: “Con bỏ trốn với Duệ vương?” Nữ nhi của ông khi nào thì lợi hại như vậy? Ngay cả Duệ vương cũng có thể thông đồng? Bất quá khi nhìn Thanh Nguyệt đang hung hăng trừng mắt, lập tức biết là mình nghĩ sai rồi, vội vàng theo bản năng ngậm miệng lại. “Người nghe ai nói là con bỏ trốn với người khác? Sao người dám khẳng định là con bỏ trốn chứ không phải bị bắt đi?” Hiện tại Thanh Nguyệt mới nhớ tới vấn đề này, lẽ ra nàng chỉ mất tích thôi, vì sao Tô Kính Tùng lại nghĩ là bỏ trốn? Chuyện này có chút quái lạ. “Bạch Dật Hiên bảo là chính miệng Lưu tiểu hầu gia nói, mọi gia đinh của hắn đều tận mắt thấy con và một người nam nhân vừa nói vừa cười rời đi, chẳng lẽ không phải như vậy?” Tô Kính Tùng lúc này cũng bình tĩnh lại, tức khắc nhớ tới đủ điểm đáng ngờ trong đó. Lúc biết nữ nhi mất tích, lòng ông nóng như lửa đốt, mà cùng lúc đó Bạch Dật Hiên không hiểu sao lại vọt tới tướng phủ, mắng Tô Thanh Nguyệt không biết giữ đạo hạnh, muốn từ hôn. Vừa nghe có người bôi nhọ nữ nhi bỏ trốn với người khác, đương nhiên là ông giận tím mặt. Nhưng do Bạch Dật Hiên nói có nhân chứng nên không thể không tin theo, hơn nữa trước đó vài ngày tính tình Thanh Nguyệt đột nhiên đại biến, tuyên bố muốn từ hôn, trong lòng không khỏi liền nghiêng về phía khả năng bỏ trốn. Nếu không phải có người yêu khác, nàng sao có thể lại đột nhiên thông suốt muốn từ hôn? Nhưng nghĩ đến chuyện nữ nhi bỏ trốn với người khác, lửa giận của ông lại càng lớn. Ngày thường ông thương nàng như vậy, chỉ cần nàng nói có ý trung nhân, ông sao có thể không đồng ý mà lại làm ra chuyện bỏ trốn mất mặt như vậy? Tuy rằng ông không quan tâm lắm đến thể diện của tướng phủ, nhưng chuyện như vậy người ngoài tuyệt đối sẽ không nói lời hay ho gì. “Lưu tiểu hầu gia? Lưu Thiên Tứ?” Nghe đến đó, Thanh Nguyệt nhịn không được hỏi. “Đúng vậy.” Thấy Tô Kính Tùng gật đầu, Thanh Nguyệt lập tức tựa như nghĩ đến thứ gì đó, cau mày. “Con…… Thật không phải bỏ trốn với người khác?” Thấy nàng không nói nữa, Tô Kính Tùng không nhịn được hỏi lại thật cẩn thận. “Nếu con bỏ trốn thật thì còn quay về làm gì? Nếu người không tin thì cứ đi hỏi Duệ vương, con thật sự bị bắt đi!” Thấy hắn vẫn không tin, Thanh Nguyệt bất đắc dĩ mếu máo, đơn giản ném vấn đề này cho Quân Lăng Duệ, dù sao mọi chuyện cũng do hắn gây nên, đương nhiên nên để hắn giải quyết. “Vậy…… vậy con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tô Kính Tùng còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn đến ánh mắt mệt mỏi của nữ nhi thì dừng lại, đau lòng dặn dò nàng một tiếng rồi vội vàng rời đi. Thanh Nguyệt vừa rửa mặt vừa suy nghĩ về chuyện này, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Chuyện ngày đó xảy ra vào buổi tối, độc của Lưu Thiên Tứ vẫn chưa giải, cho dù hắn giải được độc thì thương thế trên người cũng không phải một chốc là có thể khỏi, sao lại rảnh rỗi tìm nàng như vậy? Còn nữa, cho dù có xuất hiện lời đồn thì làm thế nào mà Bạch Dật Hiên lại biết tin tức nhanh như vậy? Nàng vừa mới xảy ra chuyện mà hắn đã lập tức có phản ứng rồi? Thanh Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu nên trước khi ngủ đã truyền lại tin tức cho Phong Vũ Lâu, để Phan Lỗi đi tra chuyện này, sau đó mới ngả đầu ngủ. Lần đầu tiên nàng cảm thấy nhập vào người Tô Thanh Nguyệt là một chuyện rất xui xẻo, ra cửa không phải vô duyên vô cớ bị đuổi giết thì chính là bị người khác vây truy chặn đường, không thì vô duyên vô cớ bị bôi nhọ, cũng không biết kiếp trước nàng đã làm chuyện gì trái với lương tâm mới có thể khiến cho ông trời chơi nàng như vậy! Duệ vương phủ. Dược khí tràn ngập căn phòng, Quân Lăng Duệ lẳng lặng tựa vào giường, sắc mặt rõ ràng tốt lên rất nhiều so với lúc trên vách núi, bên cạnh là đại phu đang cẩn thận bôi thuốc trị thương lên lưng hắn. “Vương gia, Tả tướng cầu kiến.” 一 Quản gia vội vàng đi vào thông cáo Quân Lăng Duệ nghe thế thì chậm rãi mở đôi mắt đen ra, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Mời ông ấy vào đi.” “Vâng.” Quản gia đáp rồi lui ra ngoài, Quân Lăng Duệ bảo đại phu đỡ mình dậy, khoác thêm áo che đi vết thương dữ tợn trên lưng mới ra khỏi phòng. Ngay khi Tô Kính Tùng nhìn đến Quân Lăng Duệ đang ngồi ngay ngắn ở chính sảnh thì không khỏi cả kinh, một bộ quần áo tùy ý khoác trên vai, tuy rằng không thể giảm nửa điểm phong thái của hắn, nhưng khuôn mặt chỉ có nửa phần huyết sắc kia, hô hấp nhanh hơn bình thường kia, rõ ràng là biểu hiện của việc bị thương. Tin tức Duệ vương mất tích do bị tập kích đã truyền khắp kinh thành, hôm nay ông tới đây cũng là mang tâm lý may mắn, tuy rằng ông có vài phần tin tưởng lời của Thanh Nguyệt nhưng Duệ vương không phải người bình thường, ông thật sự rất khó có thể tin rằng nhân vật như thế sẽ gây liên lụy cho nữ nhi. Nhưng hôm nay nhìn hắn như vậy, vài phần nghi ngờ trong lòng ông lập tức tan thành mây khói. Thanh Nguyệt ngủ một giấc đến khi trời đen kịt, nếu không phải đói đến mức chịu không nổi, nàng thật sự không muốn tỉnh lại. “Tiểu thư, người ăn chậm một chút!” Nhìn Thanh Nguyệt ăn ngấu nghiến, Diệp Lạc vừa chia thức ăn cho nàng vừa lên tiếng nhắc nhở, mà Diệp Hồng ở bên cạnh thì chạy nhanh bưng một chén canh qua, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng hối hận. Thanh Nguyệt cũng mặc kệ những cái đó, uống một ngụm canh rồi tiếp tục chiến đấu hăng hái với đồ ăn trên bàn, bộ dáng gió cuốn mây tan làm hai nha đầu nhìn mà chua xót, này là bao lâu không được ăn mới có thể đói thành như vậy a! Thanh Nguyệt ăn cho đến khi no căng phồng cả bụng mới cảm thấy mỹ mãn buông đũa xuống, lười nhác dựa vào lưng ghế nhìn hơn phân nửa đồ ăn trên bàn đã bị tiêu diệt. Thật đúng là heo mà! Nhiêu đây nếu là bình thường cũng đủ để nàng ăn một ngày. “Lạc nha đầu, mau gọi tiểu thư……” Đang lúc nàng cảm khái lượng cơm đã ăn thì quản gia vội vã chạy vào gọi Diệp Lạc, thấy Thanh Nguyệt lười nhác ngồi ở đằng kia, lập tức sửa lại miệng. “Tiểu thư, Bạch gia dẫn theo rất nhiều người tới, nói là muốn từ hôn, còn nói muốn lấy sính lễ lại, mà lão gia và các thiếu gia lại vừa lúc không ở trong phủ, người xem…….”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]