Tiểu Điệp có cảm giác như ai đó gọi mình, tiếng gọi lớn dần khiến nàng bừng tỉnh. Trước mặt nàng, khuôn mặt Hoắc Dĩnh phóng to cực đại, khiến nàng giật bắn, hét toáng lên.
Hoắc Dĩnh bị tiếng la của Tiểu Điệp vội bật lùi ra sau, mắt dần ửng hồng.
Tiểu Điệp không để ý việc Hoắc Dĩnh sắp khóc, thấy hắn đã tỉnh nàng mừng rỡ: "Ngài đã tỉnh"
Lúc nãy hắn ngất đi, sau đó không ngừng sốt dữ dội, nàng đã phải dùng đến Liệt Băng để giúp hắn hạ sốt. Cũng may giờ hắn đã không sao.
Thấy Tiểu Điệp nhìn hắn sắp khóc mà không dỗ, ngược lại nàng còn cười rất tươi. Hoắc Dĩnh lập tức òa khóc, tiếng khóc vang lên khắp phòng.
Tiểu Điệp bịt tai lại, không hỉu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt khó xử: "Ngài sao vậy, tự nhiên khóc toáng lên cứ như một tiểu hài tử ấy"
"Nhạc Nhạc tỷ cười nhạo ta" Hoắc Dĩnh ấm ức nói.
"Ngài nói ai cơ?" Mặt Tiểu Điệp ngay lập tức thộn ra.
"Chính là Nhạc Nhạc tỷ" Vừa nói, Hoắc Dĩnh vừa chỉ tay vào Tiểu Điệp, ánh mắt trong suốt, giận dỗi như một tiểu hài nhi.
"Ta sao?"
Bộ dáng này có gì đó không đúng lắm. Tiểu Điệp ánh mắng nghi ngờ nhìn Hoắc Dĩnh, tay sờ sờ lên trán hắn. Rõ ràng là không có sốt.
Nhìn Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh khó hiểu hỏi: "Tỷ đang làm gì thế? Sao lại sờ trán đệ?"
"Ngài tên gì?" Tiểu Điệp hỏi
"Lý Hoắc Dĩnh" Hoắc Dĩnh ngoan ngoãn đáp.
Nàng từng nghe bà bà nói, Tam vương gia quả thật tên Lý Hoắc Dĩnh. Nàng gật gù, sau đó hỏi tiếp: "Ta tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-vuong-gia-hac-khuyen/1636601/chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.