Chương trước
Chương sau
Edit: Tử Lam.
Beta: Hana.
Đây là hậu viện của thanh lâu, theo lý thuyết khách nhân sẽ không đến chỗ này.
Nhưng ai biết được lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế này chứ?
Bây giờ nàng chỉ mong hai người kia nhanh chóng rời đi.
Trốn ở bên cạnh Giản Hàn Chi, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn. Cố sức xê dịch thân thể ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng chỗ này thật sự rất nhỏ, đang ra sức lui về phía sau, đột nhiên Giản Hàn Chi duỗi tay ra nắm lấy cổ tay nàng. Thiếu chút nữa nàng đã đụng vào cằm hắn.
Tim Hàn Thập Hoan vọt lên đến cổ họng, dùng tay để trước ngực tạo khoảng cách giữa hai người.
Hắn muốn làm gì? Không phải là bị kích thích quá mức chứ? Hắn sẽ không có hứng thú đối với một tên mặt than như nàng đi.
Nếu là thật, thì khẩu vị của hắn thật sự quá mặn rồi!
Nàng ở một bên lo lắng đề phòng, nhưng lúc sau thấy Giản Hàn Chi không có động tác gì nữa. Hô hấp của hắn vẫn cực kỳ vững vàng, không có chút hỗn loạn.
Đang đỡ người Hàn Thập Hoan, hắn hạ giọng nói: "Lui nữa thì lưng ngươi sẽ đâm vào cục đá sắc bén kia."
Hàn Thập Hoan trở tay sờ thử, quả thực núi giả kia có một cục đá nhỏ lòi ra vô cùng sắc bén. Nếu lúc nãy nàng dùng sức lui về sau, nhất định sẽ bị đâm thủng.
May quá, hết cả hồn.
Nhưng âm thanh xấu hổ kia vẫn chưa kết thúc. May là đêm tối nên Giản Hàn Chi không nhìn thấy rõ biểu hiện của nàng, bằng không nhất định sẽ phát hiện nàng không được bình thường.
Mắt thấy sắp đến giờ Tý, nàng không muốn ở đây hóng gió lạnh cả đêm nghe lén người khác.
Lén lút móc nhuyễn cân tán trong tay áo ra, cái này vốn định để phòng thân, không nghĩ tới hiện tại lại phải dùng đến.
Giản Hàn Chi cảm giác được vẻ mờ ám của nàng, hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"
"Võ công ngươi thế nào?" Nàng hỏi.
"Tạm được."
"Cái này cho ngươi, ngươi mang bọn họ đi chỗ khác đi." Hàn Thập Hoan Nhặt nhét nhuyễn cân tán vào tay hắn. Thấy hắn vẫn cứ bất động, nàng nóng nảy: "Chẳng lẽ ngươi muốn nghe cả đêm?"
Giản Hàn Chi chần chờ một chút, tiếp theo lắc mình một cái nhảy ra ngoài. Rất nhanh thanh âm làm người ta chán ghét kia đã biến mất.
Cuối cùng cũng được thanh tịnh!
Hàn Thập Hoan cẩn thận đi ra từ một góc, Giản Hàn Chi đã trở lại. "Sắp đến giờ Tý rồi, sau khi chúng ta bắt được người thì sẽ gọi người khiêng hai người bọn họ về, nếu để họ ở chỗ này ngủ cả đêm sẽ xảy ra chuyện." Hàn Thập Hoan nói với Giản Hàn Chi.
"Được." Giản Hàn Chi gật đầu, nhớ lại lúc nãy khi hắn nắm lấy cổ tay Tiểu Hoan Tử, thấy xương cốt mảnh khảnh không giống như của nam tử chút nào.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn đã nhìn thấy có người đi vào trong căn phòng kia.
Hàn Thập Hoan vừa mới phát tín hiệu được chuẩn bị từ trước xong, nam tử liền lấy xong ngọc bội đi ra, tốc độ cực nhanh.
Giản Hàn Chi kéo Hàn Thập Hoan đuổi theo, nhất định không thể để hắn chạy thoát.
Thấy có người đuổi tới, người nọ chạy bất chấp, vừa ra tới cửa sau thì gặp Ngụy Đạt đang mai phục ở bên ngoài.
"Ngươi không chạy thoát được đâu!" Hàn Thập Hoan lạnh giọng nói.
"Muốn bắt ta, kiếp sau đi!" Rút kiếm xong liền lao lên đánh Ngụy Đạt. Vừa chiến vừa lui, không biết hắn lấy thứ gì đó trong ngực ra, ném lên mặt đất, tức khắc liền nổ tung.
"Cẩn thận, đó là hỏa lôi đạn!" Giản Hàn Chi xoay người che trước mặt Hàn Thập Hoan, lập tức ôm chặt nàng vào ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.