Đổng Trinh Hoa nhìn namtử cứu nàng trước mắt, hắn thoạt nhìn tao nhã, khí chất phi phàm, khẳng địnhkhông phải nhân vật bình thường, nhưng biểu tình giờ phút này của hắn thựckhiếp sợ, giống như nàng không nên xuất hiện ở trên thế giới này, khiến nàngcực kỳ buồn bực.
Vừa rồi hắn gọi nàng Ngọc Ly? Nàng xác định chính mình lúc trước từng nghe quatên này, nhưng rốt cuộc là ở nơi nào, nàng trong khoảng thời gian ngắn lại nhớkhông ra.
“Ngọc Ly?” Bác Tuyên khiếp sợ đưa tay sờ sờ khuôn mặt Đổng Trinh Hoa, như làđang xác nhận nàng có phải người hay không, “Thật là ngươi sao? Ta không phảilà đang nằm mơ...”
Gương mặt của nàng nóng, nàng rõ ràng là người, nhưng... Nhưng Ngọc Ly rõ ràngsớm đã mất năm năm trước...
“Đợi chút, ta không phải Ngọc Ly gì như lời ngươi nói.” Đổng Trinh Hoa cảnhgiác nhanh chóng lui về phía sau từng bước, không cho hắn tiếp tục sờ nàng, “Tagọi là Đổng Trinh Hoa, ngươi nhận lầm người.”
Bác Tuyên từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt có chút khôngvui của nàng, mới phát hiện hành động mới vừa rồi của mình quá mức vô lễ, liềnnhanh chóng xin lỗi, “Thật xin lỗi, ta nhất thời quá kích động, cho nên hànhđộng quá mức.”
Nàng không phải Ngọc Ly? Nhưng bộ dạng của nàng đích xác cực kỳ giống Ngọc Ly,giống đến làm cho hắn nghĩ rằng, Ngọc Ly sống lại...
Bác Tuyên âm thầm cười khổ, cái này căn bản là chuyện không thể, hắn đừng sitâm vọng tưởng nữa.
Đổng Trinh Hoa không đếm xỉa tới ánh mắt phức tạp khi hắn nhìn nàng, chỉ muốnnhanh chóng rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-thien-kim-no/1594117/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.