Tiếng khóc của Liễu Âm lập tức dừng lại, ngón tay xoa xoa, một chút vết tích đã từng khóc đều biến mất không thấy đâu.
"Nô tỳ thấy người nằm ở trên giường sợ không có người nói chuyện với ngài sẽ không thú vị. Vậy nô tỳ liền đi, làm theo việc mà ngài phân phó." Sau khi nàng ta nói xong liền hành lễ đi mất.
Kết quả đi tới cửa, lại quay trở về, thấp giọng nói: "Nô tỳ thông minh có khả năng khóc, nói nhảm nhiều cũng tốt, những kẻ miệng hồ lô kia thật không có ý tứ gì, ngài suy nghĩ lại một chút?"
"Lăn đi!" Bỗng nhiên Tần Phiên Phiên đưa tay vỗ lên giường chiếu.
Kết quả là kéo ra đường cong quá lớn làm liên lụy đến cơ bắp sau lưng, đau đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt.
"Tiểu hổn trướng này, ta chính là người đẹp thiện tâm, mới khiến cho cả đám các ngươi đều không biết lớn nhỏ, chờ ta tốt hơn sẽ mang toàn thể Thưởng Đào các đi đến trước mặt Hoàng thượng tìm đường chết, không chết được coi như ta thua!" Đột nhiên tâm của Tần Phiên Phiên buồn bã.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới có một ngày bị nha đầu Liễu Âm cưỡi trên đầu trên cổ.
Vọng Lan cô cô đứng ở một bên, nghe được cái này không khỏi run lên, vô thức quay đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, thấy nàng nói xong lời này lại đi ăn nho, mới hơi buông lỏng một hơi.
Còn tốt còn tốt, nghĩ đến ăn liền sẽ không có tâm tư suy nghĩ tự sát.
Tuy nói ngày thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-thanh-tam/1264975/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.