Đôi mắt Chương Tử Quản tựa hồ như dao găm đâm thẳng vào tận tâm can mềm của nàng. Hắn muốn giữ nàng lại, nhưng rồi chẳng hiểu vì sao lại dừng lại giữa thinh không. Chỉ nghe thấy hắn thở dài một tiếng não nề, thu vòng tay lại rồi xoay gót rời đi.
Lạc Thái Ngân khoác lên mình cẩm phục của quý phi, xinh đẹp tựa tiên tử. Nhưng lòng nàng lại chứa biết bao muộn phiền khó nói. Từ đầu chí cuối, nàng không hề xoay đầu nhìn hắn. Vì nàng sợ, khi nhìn thấy hắn tiếp thì nàng chẳng thể nào kiềm nổi lòng mình.
"Tam thúc, người mau rời đi nhanh. Để một lát nữa lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay." - Thanh âm Lạc Thái Ngân nhẹ nhàng, nhưng lại có chút nghẹn ngào. Đáng tiếc, Chương Tử Quản lại không hề nghe thấy. Hắn ta một thân hắc y, cúi gằm mặt che đi vẻ ủ dột. Thời khắc cứ vậy trôi qua, Lạc Thái Ngân cứ thế mà chuẩn bị xong tất cả.
Ở phía ngoài, cung nữ cận thân bẩm báo đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ nàng khởi giá. Thoáng chút chần chừ, Lạc Thái Ngân hít sâu một hơi, bước từng bước rời đi. Trước khi mở cánh cửa cung, nàng buông lại một câu dành cho hắn:"Ái tình nhân gian, họa thành hai chữ tai ương. Tam thúc, duyên đã không thể thì đừng cưỡng cầu. Nghĩ cho xã tắc và người dân của Lạc quốc một chút."
Ngẩng cao đầu, nàng nuốt những giọt lệ đắng chát vào thâm tâm, cất bước rời đi. Ở phía sau lưng, Chương Tử Quản bất lực nhìn bóng lưng cao cao tại thượng của nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-phe-hau/566274/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.