"Tương Tịch, bổn cung hận ngươi, có phải đi xuống cửu tuyền, cũng phải kéo ngươi theo! " - Tiếng nói của nữ nhân đó vẫn văng vẳng bên tai Tương Tịch. Đã mấy đêm liền từ khi Sở Định Long đưa nàng về nơi rộng lớn xa hoa này, nàng chưa một đêm nào yên giấc.
Trong cơn mộng mị, bóng dáng vị tỷ tỷ ngày trước hắn đem về đứng giữa biển lửa gào thét cuồng loạn. Còn luôn miệng nguyền rủa nàng, đáng sợ vô cùng. Tương Tịch khẽ chau mày, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Vị tỷ tỷ đó là ai? Và nàng là ai?
Bên ngoài, ánh trăng tròn chiếu rọi màn đêm tĩnh mịch. Tương Tịch đứng tựa người vào cửa, tay xoa xoa vùng bụng còn chưa nhô lên của mình. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, khiến nàng không sao thích ứng được. Dường như mọi thứ ở đây đều có chút gì đó thân thuộc với nàng, nhưng mà tâm trí nàng lại như một mảng trống rỗng.
Bất giác, Tương Tịch đưa tay lên chạm vào vết sẹo nơi gương mặt mình. Vẻ đẹp mỹ miều chỉ vì nó mà trở nên méo mó đến khó coi. Mấy ngày qua nàng đã gặp không ít phi tần trong lục cung, người nào người nấy như đoá hoa tươi đẹp rạng rỡ, khiến tâm người xao xuyến khôn nguôi. Cảm giác sợ hãi dâng trào trong nàng. Lỡ Sở Định Long động lòng trước họ thì sao? Há chẳng phải nàng sẽ bị bỏ rơi nơi tẩm cung lạnh lẽo này sao?
Cả tâm tư nàng đang rối bời, liền cảm thấy bên vai được ai đó khoác lên một lớp áo. Khẽ xoay người, lại bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-phe-hau/566251/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.