Mặt Diệp Đình đầy vẻ không tưởng tượng nổi: “Làm sao? Anh hôn em, anh sờ em, em còn không vui? Cũng không biết là ai hưởng thụ, hừ!”
“Diệp Đình ——” Cô đột nhiên hét lên: “Em không muốn thấy anh nữa!”
Diệp Đình rung động, nhìn cô chằm chằm thật lâu, bất chợt nói: “Anh đói…”
“Cái gì?” Lăng Vi giận đến mức đầu ‘ong ong’.
“Anh đói, anh còn chưa ăn tối đấy.”
Lăng Vi nhìn điện thoại, cũng sắp 11 giờ rưỡi rồi!
“Ai bảo anh không ăn cơm? Không phải em đã gọi điện thoại nói anh đừng chờ em sao?” Lăng Vi tức giận kéo tay anh, đứng lên đi nhanh ra ngoài.
Diệp Đình đi theo cô, nhắm mắt theo đuôi: “Em ăn chưa?”
“Ăn rồi! Không phải anh cho người đem cơm tới sao?” Lăng Vi đột nhiên quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh đưa cơm cho em, anh lại chưa ăn?”
“Anh chờ em gửi cho anh mà…” Kết quả không ngờ tới.
Lăng Vi nóng nảy: “Anh có ngu hay không? Anh đưa cơm cho em, dĩ nhiên em cho rằng anh cũng ăn rồi! Sao em có thể nghĩ tới anh đưa cho em, chính anh lại không ăn chứ!”
“Vậy ngày mai em đích thân nấu cho anh, bồi thường cho anh.”
“Anh tốt nhất!” Lăng Vi quở trách, hừ một tiếng.
“Đúng nha, tốt vậy đó!” Nói xong, Diệp Đình bỗng nhiên cảm thấy mình rất buồn cười. Vừa rồi anh đã nói gì? Ngây thơ lại nhỏ mọn!
Chẳng lẽ đây chính là…. Ghen… trong truyền thuyết sao?
Anh rong ruổi thương giới, vượt mọi chông gai, mọi việc đều thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844748/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.