Lăng Vi nhìn Hoa Thiếu Kiền, dường như Hoa Thiếu Kiền nhìn thấu ý nghĩ trong mắt cô, trái tim lại bị tổn thương, vỡ nát…
Anh ta xoa ngực, giống như muốn xoa dịu trái tim: “Cô mang điện thoại về dùng trước đi.”
Lăng Vi hận không thể đập đầu vào tường, điện thoại người ta vẫn còn trong tay cô, cô lại dùng ánh mắt hỏi anh ta: “Tại sao anh còn chưa đi?”
Đây… cũng quá thất lễ rồi!
“Chờ chút, chờ chút… gần xong rồi.” Cô không hiểu chuyện đi nữa cũng biết điện thoại đối với một nhân viên thương vụ có thể so sánh như sinh mạng.
“Không sao, đây là điện thoại riêng của tôi, khách hàng không gọi tới.”
Anh ta cũng không biết tại sao đột nhiên muốn chạy trốn.
Có lẽ ánh mắt vừa rồi của cô tổn thương anh ta, có lẽ quan hệ của cô và Diệp Đình tổn thương anh ta, anh ta không thể chống đỡ, tim anh ta chịu hàng ngàn vết thương, không chịu được loại hành hạ này.
Hoa Thiếu Kiền nhanh chóng rời đi.
Diệp Đình ngồi cạnh cô, nhìn cô truyền từng tấm ảnh.
“Anh ta thích em.” Diệp Đình mở miệng, nói một câu như vậy.
Lăng Vi sợ hết hồn, đỏ mặt: “Em và anh ta tổng cộng chỉ mới gặp mặt ba lần.”
“Ha… Em chưa từng nghe nói… nhất nhãn vạn niên sao?” Vừa nhìn liền nhớ cả đời, dù vạn năm cũng sẽ không quên.
Hoa Thiếu Kiền như vậy, Diệp Đình cũng như vậy!
Diệp Đình kề sát cô, tròng mắt đen liếc nhìn hình trong điện thoại, cười nhạt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844744/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.