Lăng Vi đi vào phòng ngủ nhìn Lăng Trí một chút , mặc dù cháy nhưng cô cảm nhận được tình thương của cha, cảm giác này... đột nhiên cô không muốn đi, muốn ở lại với chú.
Cô muốn ở lại chăm sóc ông, chú đã lớn tuổi, lại ngồi tù nhiều năm như vậy, trước kia ông sống trong nhung lụa, nhiều chuyện không cần phải làm.
Lăng Vi trực tiếp ngủ trong phòng khách, sắc mặt Diệp Đình khó coi đứng ngoài cửa, anh nhìn cô chằm chằm, một lúc sau thấy cô không chịu rời đi giống như muốn cắm rễ ở chỗ này, Diệp Đình mặt lạnh đi vào phòng xoay người khóa cửa lại ngồi xuống mép giường.
Lăng Vi giật mình nhìn anh: “Chiếc giường này là giường đơn…”
Đừng nói hai người ngủ, một mình anh cũng đủ chật rồi.
Anh không nói gì, cởi giày leo lên giường nằm, lại đưa tay tắt đèn tường.
Xoay người đối mặt với Lăng Vi, duỗi tay ôm cô vào lòng.
“…” Lăng Vi đẩy anh ra lại nghe anh nói: “Ngày mai em định mang đôi mắt thâm quầng này đi phỏng vấn sao? Ngủ không đủ chỉ số thông minh cũng sụt giảm. Em cứ cứng đầu, còn không nhanh nghỉ ngơi. Anh ôm em là muốn em ngủ ngon giấc, còn không nhanh chóng cảm ơn anh một chút.”
“…” Cảm ơn cái đầu anh, anh cứng đầu, cả nhà anh mới cứng đầu.
Lăng Vi nhìn anh, mặc dù anh không thấy được nhưng cô vẫn hung hăng trừng anh một cái.
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, bắp thịt trên người anh dính lấy, cô không thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844689/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.