Diệp Đình nhìn Lăng Vi, ôn hòa nói: “Ăn cho ngon, ăn đủ thì mới đủ dinh dưỡng.”
“...” Lăng Vi hết ý kiến, kéo cả chú cô ra cô còn có thể không ăn sao?
Lăng Vi chịu đựng mùi cá, yên lặng ăn hết.
Diệp Đình nhìn cô ăn cá lại hỏi cô: “Biết ngũ cốc làm sao mà có không?”
Lăng Vi lắc đầu một cái, trong đầu nghĩ, dù sao không phải tôi trồng...
Diệp Đình nói: “Trước đây rất lâu, mọi người vẫn còn sống ở thời kỳ nguyên thủy lạc hậu săn thú, khi đó mọi người dựa vào việc ăn thú để duy trì cuộc sống. Thế nông nghiệp xuất hiện từ lúc nào?”
Lăng Vi lắc đầu, mặt đầy lơ mơ nhìn anh, không biết tại sao đột nhiên anh nhắc tới cá...
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm từ từ nói: “Nông nghiệp xuất hiện, là sau này thủ lĩnh bộ lạc làm ra. Có một lần ông ấy nổi lửa nướng cá dùng một cây cỏ dại làm nguyên liệu, bỗng nhiên từ bên trong nhảy ra mấy hạt màu trắng… Ông ấy tò mò liền thuận tay nhặt lên cho vào miệng. Ồ ăn ngon vô cùng, thì ra đó là hạt giống cây…”
Lăng Vi nhìn anh, không nghĩ tới anh kể chuyện lại sinh động như vậy.
Diệp Đình lại nói: “Ông liền lấy không ít hạt giống làm thí nghiệm, trồng chúng trong đất, nhưng sau khi phát hiện cây kết trái có thứ ăn ngon thứ ăn không ngon, ông nản chí, trải qua lựa chọn lâu dài cuối cùng cũng chọn được thứ ngon dùng để trồng, ngũ cốc có từ lần đó…”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-nhat-the/2844685/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.