Sáng sớm, Ninh Nhược Đình tới điện Trường Thọ thỉnh an thái hậu. Đây là theo lẽ thường, chính là bày tỏ lòng tôn kính với mẹ chồng không sai.
Đến nơi, thái hậu lại sai người ra nói, thân thể mệt mỏi, không tiếp nàng. Thái độ hạ nhân có chút khó xử, một bên thái hậu là chủ tử, không thể trái ý, một bên là quý phi được hoàng thượng sủng ái, đắc tội rồi sẽ khó sống không biết chừng.
"Nương nương, thái hậu rõ ràng không để nương nương vào mắt." Tiểu Thanh ở bên bực bội thay chủ tử, bộ dáng rõ ràng là hoàng thượng chưa vội, thái giám đã gấp.
" Mặc kệ, như vậy càng tốt, ta cũng không muốn gặp lão bà đó!" Ninh Nhược Đình không hề che giấu suy nghĩ mà nói thẳng ra. Nàng vốn không thích làm bộ làm tịch, không đến gặp thái hậu, cũng đỡ mất công diễn vai nàng dâu hiền thảo.
" Nương nương, bây giờ hồi cung ạ?"
"Ta muốn tới Ngự uyển." Ở trong cung vừa bí bách vừa buồn chán, chi bằng ra ngoài ngắm nhìn một chút.
Ninh Nhược Đình cùng Tiểu Thanh và hai tì nữ nữa, một đoàn đi vào Ngự uyển.
Bên cạnh hồ Yên Hoà có một lầu xây trên mặt nước, nàng vào trong đó nghỉ ngơi, lại sai tì nữ mang đến trà nóng cùng điểm tâm.
Bây giờ là mùa hạ, cây cối xanh tốt, hoa cỏ quanh đây đều là những thứ hiếm lạ, rực rỡ đủ màu, Ninh Nhược Đình nhìn không chán mắt, thật là cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng ông Trời thích trêu chọc người, tâm tình tốt đẹp của nàng chẳng kéo dài được lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-my-hau/172895/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.