Mẹ Lan gục đầu bên giường bệnh khóc nức nở.
Đường điện não đồ lạnh lẽo vẫn đều đặn chạy trên màn hình.
Sao tai hoạ không ập xuống thân tôi đi, khổ thân con tôi…”
Khánh Huyền nghẹn ngào nâng bà dậy. “Nhược Đình sẽ không sao đâu, mẹ đừng khóc nữa, nó sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Một lão bà tóc trắng như tuyết, một thân bạch y bỗng dưng xuất hiện.
“Doãn Kiều Ninh dung mạo giống ngươi như hai giọt nước, năm Vĩnh Hi thứ nhấtđược triệu vào hậu cung, do bất mãn nên đã tự vẫn, còn ngươi, gặp nạnkhông chết, sẽ mượn thân xác Doãn Kiều Ninh mà sống một ngàn ngày, rồitrở về thân xác mình.
Lão bà nói xong liền biến mất.
Chỉ là mơ thôi…Nàng mở mắt.
Đây… là đâu?
Rèm lụa, màn trướng màu tím nhạt, bình phong cảnh tứ bình, bàn trà gỗ trước mặt… và một cô gái gục bên cạnh khóc thút thít, trên người rõ ràng làtrang phục cổ xưa.
Vậy là… nàng đã xuyên không ư?
Thật hoang đường!
Ninh Nhược Đình tự nhéo mình một cái thật mạnh. Không phải mơ!
Nàng nhớ đến lời lão bà nói… Vậy đây là thời đại Khang triều… Còn nàng- Ninh Nhược Đình đang ở trong thân xác người tên là Doãn Kiều Ninh.
Nàng khó nhọc ngồi dậy.
“Tiểu thư tỉnh rồi!”
Tì nữ bên cạnh mừng rỡ vô cùng ” Ông trời có mắt, đã nghe thấu lời cầu nguyện của Tiểu Thanh hai ngày nay!”
“Ừm… Tiểu Thanh… Có thể lấy cho ta chút nước không?” Nhược Đình uể oải nói,một ngàn ngày ở đây, nàng phải sống cho thật tốt mới được, mấy khi cóngười hầu kẻ hạ như vậy chứ?
“Vâng, nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-my-hau/172885/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.