Sáng hôm sau, quân lính hàng ngũ chỉnh tề, chuẩn bị lên đường.
Ninh Nhược Đình cũng không nghĩ có thể trở về sớm như vậy, xem ra Tiểu Thanh đánh giá thấp năng lực của hắn rồi, còn nói nhanh ba tháng, chậm nửa năm chứ. Họ về đến kinh thành là hai tuần nữa, tổng cộng lần đi dẹp loạn này mất một tháng.
Lôi Thừa Vũ lúc mặc áo giáp, chỉ có thể hình dung bằng câu ngọc thụ lâm phong.
Hắn thực đa mưu túc trí, có thể chiến thắng nhanh chóng, lại không có nhiều thương vong.
Hắn cứ ôm nàng trên ngựa như vậy, một đoàn người vừa đi vừa nghỉ. Hai tuần sau, về tới kinh thành.
Cổng thành mở ra.
Nàng mở to mắt, ngồi thẳng dậy, cảnh tượng cũng thật hoành tráng.
Người dân trong thành rất đông tụ tập hai bên đường, thấy hắn đi đến, liền quỳ xuống hô lớn:
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!"
" Vạn tuế, vạn vạn tuế!"
" Bình thân!"
Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng lại tản ra uy nghiêm tột bậc.
Người dân mừng rỡ đứng dậy.
" Hoàng thượng thật oai phong dũng mãnh! Dân chúng chúng ta cũng nhờ người mà được bình an!"
" Ồ, người ngồi cùng hoàng thượng là ai vậy?"
" Ngươi không biết sao? Là quý phi nương nương đó! Thật xinh đẹp như thiên tiên!"
"Đúng vậy đúng vậy, nhìn nương nương còn nhu thuận hoà ái, chẳng trách được ân sủng như vậy."
Khoé môi Lôi Thừa Vũ giật giật, hắn có võ công , dĩ nhiên thính lực rất tốt, những lời kia đều nghe thấy.
Nói nàng đẹp như thiên tiên, không sai, chỉ có điều, Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-my-hau/1633177/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.