Bạch Anh thả mình trườn dài trên giường, nàng tháo vội tấm màn che, vứt vội lớp áo bào, nội sam cũng nửa hở nửa kín, không thèm tắm rửa, chẳng thèm lau lớp son phấn, cứ thế mà đi ngủ.
Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy tiếng người ở bên ngoài hô lên, chỉ là không nghe rõ lắm.
"Cự Quý Phi, nàng mới như vậy đã mệt?" - Giọng nói trầm tĩnh, lạnh nhạt, pha chút chế giễu hướng về nàng.
Cái cách gọi như rất mực yêu thương của hắn khiến Bạch Anh dù mơ màng vẫn thấy sung sướng đến mức rùng cả mình. Ánh mắt lờ đờ, nửa tỉnh nửa say nhìn hắn. Đôi mày chau lại, cái miệng chu lên. Dáng vẻ chẳng khác gì đứa trẻ.
"Cái gì mà quý phi? Ta là Bạch Anh, là Bạch Anh. Là nữ, chưa qua mối tình nào trọn vẹn, cũng chưa có người yêu, ngươi muốn gọi quý phi, ái phi gì thì đi chỗ khác, để bản nương đi ngủ." - Bạch Anh làm con sâu rượu, chẳng mảy may lo sợ, toẹt thẳng thân phận của mình, rồi oằn người, ưỡn ngực, co duỗi ra chép chép miệng mấy cái.
Những lời nàng nói khiến đôi mày Trầm Duật nhăn lại, đầu mày kéo gần đến mức tưởng chừng là cùng chung một hướng.
"Ngươi đã vô phép tắc đến mức này?" - Trầm Duật tỏ vẻ gượng gạo tức giận, nhìn nữ nhân ôm chăn ngủ say mèm trước mặt. Tay không kiềm được hất nó ra.
"Nàng..." - Hắn thẩn thờ nhìn thân thể nửa che nửa hở của nàng dưới lớp nội sam, giống như thứ gì đó, rất kích thích con mắt của nam nhân.
Bạch Anh chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/26042/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.