Bạch Anh, thân dáng thong dong, tay chắp sau lưng, ưỡn bụng, tướng đi hình chữ bát như những tên quan hách dịch thời đó. Ánh cười thỏa mãn, chợt lóe lên cái suy nghĩ biến thái.
Bạch Anh nắm lấy Tiểu Thúy chạy ngang qua tất cả những căn phòng. Tiếng cười khúc khích mỗi lần đẩy một cửa phòng của Bạch Anh càng lúc càng giòn tan sau những trận mắng điên cuồng của lũ hoạn quan, ham mê sắc khí.
Bạch Anh leo lên được căn phòng ở trên cao nhất. Nàng nhìn thấy nơi này thật rất đẹp. Từ đây ra ban công, có thể nhìn thấy toàn thể cái trung tâm ồn ào náo nhiệt ở cái thời này. Bất giác, Bạch Anh nhớ lại những ngày nàng còn là chính nàng, sống ở chính bản thân mình. Nàng nhớ cái cảm giác ở trên tầng thượng, một mình ngắm sao. Một mình chơi đùa. Một mình trải qua tuổi trẻ. Còn cả, một mình nhớ họ. Nhớ người ấy.
Trong một giây phút nào đó, trước mắt Bạch Anh chợt trở nên sóng sánh, mờ nhạt.
"Ngươi là ai?" - Giọng nói đanh thép nào đó, vang vọng từ sau lưng khiến Bạch Anh lẫn Tiểu Thúy đều giật thót mình.
Bạch Anh ôm lấy ngực quay ngoắt lại, một cú lườm cho tên biến thái nào đó.
"Bản công tử, chỉ dạo chơi thôi." - Nàng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt của tay ăn chơi, cười nói với hắn, chân phối hợp chuồng đi. Chỉ là, chưa kịp chuồng, thì tên biến thái áo mặc nửa kín nửa hở kia đã tóm gọn cổ áo nàng.
"Ngươi có gan bước đến nơi không thể vào, lại không có gan ở lại?"
Luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/26038/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.