Choang
"Nương nương, nương nương người tỉnh rồi. Nương nương..."
Bạch Anh, choáng váng, mở mắt. Bên tai nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của đứa con nít. Nhưng mà, khoan đã, nương nương? Phí Bạch Anh nàng thành nương nương khi nào?
"Cô...à không, ngươi là ai?" - Bạch Anh, ánh mắt khó hiểu nhìn đứa nhỏ trước mặt. Trông tầm mười ba, mười bốn, dung nhan cũng không tệ, lúc khóc, trông rất kinh diễm nha.
"Nương nương, người bị lũ người xấu đẩy ngã cầu đã mất luôn trí nhớ rồi sao...oaa.." - nàng ta lại khóc rống lên.
"Em, là tiểu a đầu của ta?" - Bạch Anh có chút sợ nghe tiếng hét của a đầu này.
"Đến Tiểu Thúy, người cũng quên rồi, oaa..." - Nha đầu Tiểu Thúy lại rống lên làm Bạch Anh sợ đến muốn bứng tai, vội vã ôm lấy Tiểu Thúy, an ủi, dỗ dành.
"Em bình tĩnh, ta vừa té dậy, đầu vẫn còn vấn đề, em cứ từ từ kể lại ta nghe đã có chuyện gì."
Tiểu Thúy nghe nói, liền lấy tay quệt nước mắt, như nhớ ra gì đó, vội sợ hãi, quỳ thụp xuống, làm Bạch Anh giật mình.
"Tiểu Thúy, em sao vậy?" - Bạch Anh vội nhích đến, Tiểu Thúy liền lùi lại. Nét mặt vô cùng sợ sệt, nhưng ngay sau đó, như nhận ra gì đó, nét mặt lại giãn ra,thở phào một cái.
"Em không sao hết, nương nương."
"Vậy thì kể ta nghe có chuyện gì đã xảy ra?" - Bạch Anh đỡ Tiểu Thúy đứng dậy, đưa nàng cùng ngồi vào bàn.
Tiểu Thúy nhỏ bé, đưa hai tay quệt nước mắt như đứa trẻ, làm ra vẻ hắn giọng như tài nhân tấu chuyện, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-mi-phi/26037/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.