ở yến hội long trọng, văn thần võ tướng Nam Việt Quốc đã ngồi ở chỗ của mình, trên bàn toàn là món ngon rượu tốt, bọn họ lại không ái dám uống nửa ngụm.
trên gế vàng khắc cửu long, không có một ai, chúng thần nhìn nhau, cũng không dám mở miệng bàn tán, việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là chờ đợi.
hai công chúa và Hiên Viên Hoành đã ngồi xuống, bên cạnh họ còn trống hai chỗ, sắc mặt Hiên Viên Hoành vô cùng khó coi, Tiêu Diệc Nhiên làm càn, ở Đông Phong Quốc nhiều lần truyền gọi chậm chạp không tới, bây giờ đang ở Nam Việt Quốc, cũng không biết nặng nhẹ, vẫn chậm chạp mãi chưa tới.
hai tên tiểu thái giám đứng trước cửa phòng quân chủ gấp gáp tới xoay vòng.
“Quốc yến đã bắt đầu rồi, sao quân chủ còn chưa đi ra?” Thái giám giáp hỏi.
“Trần Tướng Quân còn đang đứng bên ngoài chờ quân chủ, nên làm gì bây giờ?” Thái giám Ất nói.
ở trong phòng.
Úy Trì Nhạc đem cái khăn trắng có hương hoa mai tới trước ánh nến, có chút mùi khét truyền tới, hắnlại như chưa tỉnh, mãi tới khi cái khăn bị lửa thiêu sạch, hắn mới đứng dậy, trên gương mặt quạnh quẽ có chút trắng bệch.
Cửa phòng mở ra, hắn dậm chân đi ra ngoài, giọng nói lạnh nhạt truyền tới bên tai hai tiểu thái giám.
“Bãi giá”.
“Vâng”. Hai tên tiểu thái giám vui mừng, cùng hô lên một tiếng, một tiểu thái giám vội vàng chạy ra ngoài, nhìn xem long liễn của quân chủ đã chuẩn bị thỏa đáng chưa.
Lúc thân ảnh màu vàng sáng của quân chủ xuất hiện tại quốc yến, toàn bộ văn võ bá quan đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, hô to: “Quân chủ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế’.
Úy Trì Nhạc chậm rãi đi tới long ỷ, sau khi ngồi xuống, hắn uy nghiêm nói: “Chúng ái khanh bình thân”.
“Tạ quân chủ”. Đám người đồng loạt nói.
Lúc chúng thần quỳ lạy, Hiên Viên Hoành và hai công chúa cảm thấy hơi đột ngột, cùng là Hoàng thượng, Hiên Viên Hoành cảm thấy mình làm Hoàng thượng lại không có uy phong như quân chủ Nam Việt Quốc, lúc nào mà sau khi chúng thần vừa quỳ lạy xong ông ta lại cao giọng hô bình thân chứ?
Quân chủ Tây Sở Quốc là người bá đạo, để chúng thần quỳ tới khi hắn ngồi lên long ỷ, sau đó mới chậm rãi ung dung hô bình thân, khí phách quân lâm thiên hạ này, sau khi về nước ông ta cũng phải áp dụng mới được.
Ánh mắt Úy Trì Nhạc đảo qua chỗ ngồi bên cạnh Hiên Viên Hoành, thấy chỗ để trống, ánh mắt hắn ta liền tối sầm lại.
“Hoàng thượng Hiên Viên Hoành, trẫm có một nỗi nghi hoặc”.
“Quân chủ cứ nói”. Trong mắt Hiên Viên Hoành có chút trách cứ với Tiêu Diệc Nhiên, bây giờ còn chưa tới, không phải là muốn tên quân chủ này khó xử ông ta sao?
Lúc ánh mắt Úy Trì Nhạc quét qua, ông ta liền có cảm giác không tốt lắm, bây giờ Úy Trì Nhạc lại nói có chuyện muốn hỏi, mặt già của ông ta còn mặt mũi nào chứ?
“Nhiếp chính Vương quý quốc còn chưa tới sao?” mặc dù giọng nói của Úy Trì Nhạc nhẹ nhàng không có ý trách cứ, nhưng truyền vào trong tai mọi người lại khiến người at không khỏi cảm thấy Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc tay cầm quân quyền, xem thường Hoàng uy, mà người khó chịu nhất hẳn phải là Hoàng thượng Hiên Viên Hoành này.
Gương mặt Hiên Viên Hoành trắng bệch lại có chút khó xử, ông ta thật không biết trả lời của Úy Trì Nhạc thế nào.
Đúng lúc Hiên Viên Hoành còn đang xấu hổ, không mở miệng nói được lời nào, một giọng nói uy thế bá khí truyền tới.
“Lúc nãy bản vương lạc đường cho nên tới muộn, mong quân chủ đừng trách”.
Câu này nghe thế nào cũng giống lấy cớ, nhưng lại không thể tìm được điểm nào để phản bác, huống gì quân chủ hẳn là cũng không muốn lúc này lại đắc tội Tiêu Diệc Nhiên.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử mặc áo bào đen cùng một nữ tử tuyệt mỹ mặc xiêm y màu vàng, nam tử nắm tay nữ tử cùng nahu đi tới, khí thế toàn thân hắn tản ra không thua kém bất kỳ Quân vương nào, nhưng việc khiến người ta hiếu kỳ nhật là, một nam tử như rồng giữa loài người vậy, sao lại nắm tay một nữ tử đi tới?
Ánh mắt Úy Trì Nhạc rơi vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, ánh mắt của hắn có chút đau xót, ngũ tạng cũng cảm thấy không dễ chịu, hắn mở to mắt, ngón tay để trong long ỷ có chút cong lên.
“Nhiếp chính Vương chưa quen thuoộc ớio hàng cung Nam Việt Quốc cũng là chuyện thường, sao trẫm lại trách móc chứ? Người đâu, bản thưởng chỗ ngồi”.
một tiểu thái giám lập tức cúi đầu nghênh đón, dẫn Nhiếp chính Vương tới chỗ ngồi xuống.
Hiên Viên Lam Nghiên thấy nam nhân mà nàng ta ngưỡng mộ, trong mắt lộ ra thần sắc si mệ, đương nhiên nàng ta cũng thấy thân ảnh màu vàng bên cạnh hắn, ánh mắt dần trầm xuống.
Tiểu hồ ly, ngươi muốn một mình độc chiếm Diệc Nhiên ca ca, ta liền không để ngươi được như ý…
Ánh mắt Hiên Viên Tử Nghiên đã bị quân chủ ngồi trên ghế rồng hấp dẫn, trái tim nhỏ của nàng ta đập loạn không thôi, nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới quân chủ thông hiểu âm luật lại là người có tướng mạo như thần, cứ vậy đứng từ xa nhìn hắn, khiến nàng ta có cảm giác không dám khin nhờn.
Mông Tử Lạc Vũ vừa đụng tới ghế, ánh mắt nàng liền nhìn tới mấy món ngon trên bàn, trùng ham ăn trong bụng treo cả lên, mấy món này nhìn qua rất ngon, không biết ăn có thế không?
Lúc bọn họ nâng chén uống rượu, người nào đó liền liên tục gắp món ăn bỏ vào miệng, ăn đầy mộtmiệng dầu…
Hiên Viên Lam Nghiên nhìn tướng ăn không văn nhã của Tử Lạc Vũ, căm ghét nhíu mày, sao Diệc Nhiên ca ca có thể coi trọng loại nữ tử không có tu dưỡng này chứ? Nàng ta không biết nữ tử trên bàn ăn của yến quốc không thể dùng bữa sao?
Tử Lạc Vũ nào có biết những quy củ này? Trong mắt nàng, đồ ăn để trước mặt nàng chính là để nàng ăn, cho nên, nàng ăn quên cả trời đất, ngay cả chúng thần Nam Việt Quốc cũng không thể tin được.
Mà Nhiếp chính Vương bên cạnh nàng dường như còn không có ý trách cứ, thậm chí còn cầm đũa lên gắp cho nàng.
Chúng thần đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, người ta có Nhiếp chính Vương cưng chiều, cái gì quy cái gì củ cũng biến thành không có quy củ thôi.
Quốc yến tất nhiên sẽ không thiếu mỹ nhân đàn múa, vũ cơ được sắp xếp còn chưa lên đài, mỹ nhân bên cạnh quân chủ đã lên tiếng.
“Quân chủ, nghe nói công chúa Đông Phong Quốc và Tiêu Vương phi thông thạo âm luật, không bằng để thần thiếp và Vân Lam công chúa tỷ thí với mọi người một phen được không? Cũng là để quân chủ có thêm chút niềm vui”. Hạ Tuyết bên cạnh quân chủ dịu dàng nói.
Vân tiện nhân không phải là muội muội tốt của Tiểu Vũ sao? HÔm nay nàng ta phải để cho tất cả mọi người thấy đôi tỷ muội này chỉ là bao cỏ, vừa vặn Đông Phong Quốc và Nam Việt Quốc mỗi bên đều có một bao cỏ, kết cục dù thắng dù thua cũng sẽ không ảnh hưởng tới hòa khí của hai quốc gia.
Mắt Hiên Viên Tử Nghiên sáng rực lên, từ nhỏ nàng ta đã yêu đàn cuồng nhiệt, ở phương diện này nghiên cứu rất sâu, nếu hôm nay lại thể hiện nổi bật, người quân chủ kia có phải sẽ chuyển tầm nhìn lên người nàng ta không? Có thể được quân chủ vô cùng am hiểu âm luật khen ngợi, nàng ta cảm thấy đời này không còn gì nuối tiếc.
“Ái phi nói có lý, đồng ý”. Úy Trì Nhạc cười dịu dàng với Hạ Tuyết, tay dangđể trên long ỷ hơi nới lỏng một chút.
Tiêu Diệc Nhiên vốn muốn từ chối đã bị tay Tử Lạc Vũ đè xuống, nếu Hạ Tuyết đã muốn nàng nhảy vào hố lửa, nàng không thành toàn cho nàng ta một lần sao được chứ?
Tiêu Diệc Nhiên có chút đăm chiêu, cúi đầu nhìn Tử Lạc Vũ một chút, thấy tiểu hồ ly nghịch ngợm cười xán lạn với hắn, đôi mắt đen của hắn ấm hơn, đưa tay lau đi dầu mở bên miệng nàng, nhỏ giọng nóibên tai nàng: “Có phải học xong âm luật ở Tây Sở Quốc không? Tiểu hồ ly nàng thật hay, vậy mà dám giấu diếm ta tới tận bây giờ”.
Tử Lạc Vũ cười, nàng lấy lòng sờ sờ lên đùi hắn, lại nắm tay vuốt ve.
Tay nhỏ ấm áp, làn da mon mịn, khiến Tiêu Diệc Nhiên giống như bị ma quỷ ám, cũng không đành lòng trách cứ nàng, hắn thuận tay kéo nàng ôm vào lòng, cúi đầu, hôn hai cái lên môi nàng.
Gương mặt nhỏ của Tử Lạc Vũ có chút ửng đỏ, đẩy hắn ra, nhảy xuống khỏi chân hắn, trước mặt nhiều người như vậy còn không biết xấu hổ.
Ngón tay Úy Trì Nhạc mới vừa thả lỏng lại nắm chặt lấy nhau, móng ty bấm vào trong thịt, vậy mà hắnhoàn toàn không biết, trong cổ họng giống như có một ngụm khí dâng lên, hắn dùng một cái khăn mảu đỏ ửng bịt miệng lại.
“Quẩn chủ”. Hạ Tuyết nghe tháy tiếng rên rỉ nhỏ của hắn, ánh mắt lo lắng nhìn Úy Trì Nhạc, đưa tay muốn dìu hắn đi, lại không dám làm thế.
Úy Trì Nhạc đưa tay ra hiệu mình không sao, khăn màu ửng đó nắm lại thành nắm, hắn bỏ khăn vào trong ngực, gương mặt như tiên nhân không có bất kỳ khác thường nào.
Hạ Tuyết thấy sắc mặt quân chủ không sao, lo âu trong lòng cũng biến mất, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tử Lạc Vũ, kiêu ngạo như khổng tước mà mở miệng: “Nhiếp chính Vương Phi, thời gian Vũ nhi đi theo quân chủ học đàn không dài, vẫn là xin người thủ hạ lưu tình”.
Lời này vừa nói ra, trong lòng chúng thần đều sôi trào, ai cũng biết xưa nay quân chủ không tự mình dạy đàn, mặc dù Hạ Tuyết còn chưa được chính thức sắc phong làm Quý Phi, nhưng nàng ta có thể thay mặt quân chủ nói ra lời này, nhất định là vô cùng được quân chủ sủng ái, sắc phong cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, mấy quan viên đang muốn nịnh nọt này tâm nhãn cũng rất xa, chuẩn bị qua Quốc yến sẽ đi lôi kéo Hạ Tuyết.
Tử Lạc Vũ đứng lên, mỉm cười nói: “Quý phi nương nương khiêm tốn, có điều, từ trước tới nay ta khôngthích tiếp xúc với nữ tử có nhũ danh giống mình, cho nên ta muốn tỷ thí với Vân Lam công chúa”.
Tính toán thật tốt, vậy mà lại muốn khiến nàng và Vân Lam tỷ tỷ không xuống đài được, tâm tư thậtđộc ác.
Hôm nay, ta sao có thể để ngươi như ý chứ? Nàng vừa vặn mượn cơ hội này khiến Hạ Tuyết phải đấu với Hiên Viên Lam Nghiên, cho dù nàng ta thắng hay bại, nhất định cũng sẽ là cái đinh trong mắt vị công chúa này.
“Nhiếp chính Vương Phi đang xem thường Vũ nhi sao?” Nước mắt lượn quanh hốc mắt Hạ Tuyết, bộ dáng đáng thương thật khiến người ta vô cùng đau lòng, cũng khiến người ta cảm thấy hành vi cử chỉ của Tử Lạc Vũ rất vô lễ.
Tử Lạc Vũ thật vô cùng chán ghét Hạ Tuyết, thiếu nữ này nếu là ái phi của Úy Trì Nhạc, không phải nên tự xưng là bản cung sao? Vì sao ở trước mặt nhiều người như vậy còn muốn xưng nhũ danh? Khiến nàng nghe liền không thoải mái.
“Việc này không liên quan tới xem thường hay coi trọng, so với ngươi, ta càng muốn tỷ thí với Vân Lam công chúa hơn?” Tử Lạc Vũ nói lại một câu, cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Hạ Tuyết, gương mặt nhỏcủa nàng chuyển tầm nhìn qua Vân Lam, cười cười nói: “Sớm đã nghe cung nữ nói Vân Lam Công chúa là người thiện lương, cử chỉ hào phòng, là vị công chúa hiền lành, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thật, không biết ta có thể có may mắn được tỷ thí với Vân Lam công chúa không, lần tỷ thí này cho dù kết quả thế nào, ta cũng chỉ coi như cùng Vân Lam công chúa kết giao tình tỷ muội, công chúa thấy thế nào?”
Mấy đại thần vừa rồi còn nhìn Tử Lạc Vũ vô lễ, trong nhất thời liền choáng váng, Nhiếp chính Vương Phi nói lời này với Vân Lam công chúa, chình là có lễ nghi, hơn nữa, còn lấy cơ sở hòa bình của hai nước để tỷ thí, hành vi này không có gì không thích hợp.
Vân Lam thụ sủng nhược kinh đứng lên, gương mặt dịu dàng mỉm cười: “Được Nhiếp chính Vương Phi coi trọng, Vân Lam cung kính không bằng tuân mệnh”.
Vân Lam và Tử Lạc Vũ đều đạt vừa ý nhau, cho dù Hạ Tuyết muốn thay đổi thế cục cũng không thể, huống gì quân chủ cũng không như Hạ Tuyết nghĩ, không hề ngăn cản Vân Lam và Tử Lạc Vũ đạt thành nhất trí, Hạ Tuyết cắn răng, đành phải tỷ thí với Hiên Viên Tử Nghiên.
Đối với Hiên Viên Tử Nghiên mà nói, nàng ta có thể tỷ thí với Hạ Tuyết là chuyện vô cùng tốt, cũng là chuyện không thể tốt hơn nữa, quân chủ tự mình dạy đàn, nếu Hạ Tuyết còn bại bởi nàng ta, vậy chẳng phải chứng minh rằng Hạ Tuyết học nghệ không tinh sao? Sau này, nàng ta vào hậu cung của quân chủ, sẽ được quân chủ nhìn bằng ánh mắt khác.
Hạ Tuyết tự cho bản thân khá cao, nàng ta xông lên trước, làm người đàn đầu tiên.
Tiếng đàn như nước suối dưới ánh trăng chậm rãi vang lên, khiến người ta cảm thấy thanh thản, theo tiếng đàn đi tới hần cao trào, dường như mọi người còn thấy một mỹ nhân như tiên đang nhảy múa, khiến người nghe lưu luyến quên về.
một khúc đàn kết thúc, đám người nhao nhao vỗ tay tán dương.
Hạ Tuyết ngẩng đầu, trên gương mặt nhỏ mang theo nụ cười vô cùng vui vẻ, nàng ta nhìn về phía quân chủ, hy vọng có thể được một ánh mắt thưởng thức của hắn, đáng tiếc, mặc dù quân chủ có nhìn nàng ta một cái, nhưng trong ánh mắt đạm bạc của hắn không có chút lay động, ngay cả một nụ cười cũng không cho nàng ta.
Lúc Hiên Viên Tử Nghiên lên đài thì bị ngã, bàn tay bị trầy một mảng lớn, nàng ta cúi đầu nhìn tảng đá nhô ra, ánh mắt trầm xuống, bàn tay nắm chặt, không nghĩ tới tâm tử QUý phi nương nương lại ác độc như vậy, nàng ta vừa tới Nam Việt Quốc, còn chưa gả cho quân chủ, Hạ Tuyết liền ngáng chân nàng ta, sau này, nếu nàng ta thật sự gả cho quân chủ, không phải người đó càng thêm quá phận sao?
Bởi vì tay bị thương, Hiên Viên Tử Nghiên liền mất đi cơ hội tỷ thí, nàng ta bất động thanh sắc giấu cảm xúc trong đáy mắt, đứng lên nói: “Tử Nghiên đi đường vô ý ngã sấp, trên tay bị tổn thương, không thể tỷ thí với Quý phi nương nương, còn mong mọi người chớ trách”.
Hạ Tuyết vốn không có dự định khiến Tử Nghiên công chúa khó xử, nàng ta chẳng cho chỉ múa khiến Vân Lam và Tử Lạc Vũ quê mặt mà thôi.
“Tay Tử Nghiên công chúa bị thương, không cần hành lễ, ta cũng không phải người không thông tình đạt lý, sao lại trách ngươi chứ?” Hạ Tuyết khách sáo nói.
Trong lòng Hiên Viên Tử Nghiên hừ lạnh một tiếng, nữ nhân giả mù sa mưa, đúng là giỏi giả trang.
“Đa tạ Quý phi nương nương”. Tuy trên mặt Hiên Viên Tử Nghiên lễ phép đáp lại, nhưng trong lòng nàng ta đã ghi tạc thù này.
Tử Lạc Vũ và Vân Lam nhìn nhau, liền minh bạch để truyện này vào trong lòng, Vân Lam tỷ tỷ coi như không tệ, nhanh như vậy đã học được phản kích.
Đến lúc Tử Lạc Vũ và Vân Lam công chúa tỷ thí đnà, Tử Lạc Vũ nhiệt tình đi tới trước mặt Vân Lam, hoạt bát nói: “Vân Lam công chúa, ta không biết đánh đàn, có thể mới Vân Lam công chúa dạy ta mộtchút không?”
trên mặt Vân Lam xấu hổ ửng đỏ mặt, nàng cũng không biết đánh đàn nha…
“Ta…”
Lời nói của Vân Lam còn chưa dứt, Tử Lạc Vũ liền kéo tay nàng nói: “Ta và Vân Lam công chúa cùng đánh một khúc được không? Vừa lúc ta không biết đánh, học Vân Lam công chúa một chút cũng tốt”.
Ngón tay của Vân Lam bị Tử Lạc Vũ bóp một cái, nàng ấy hiểu được ý, trên gương mặt xinh đẹp hiệnlên nụ cười: “Nhiếp chính Vương Phi đáng yêu như vậy, tất nhiên Vân Lam đồng ý”.
Lúc Vân Lam và Tử Lạc Vũ đi tới chỗ để đàn, Úy Trì Nhạc mở miệng nói.
“Đem Phục HI Đàn của trẫm ra đây”.
Mọi người đều kinh ngạc, Phục HI Đàn của quân chủ không cho phép bất kỳ ai động vào, hôm nay sao lại muốn lấy ra để Vân Lam công chúa đàn tấu?
Tiểu thái giám giống như đã chuẩn bị sẵn, từ đằng sau khiêng ra một cái đàn dài được che lại bằng mảnh vải vàng.
Úy Trì Nhạc nhận lấy PHục Hi Đàn trên tay tiểu thái giám, tự mình bỏ vải bọc ra, tự mình ôm đàn đi tới đình nghỉ mát như một tòa lụa trắng phiêu bồng phía trước.
Chúng thần suy đoán xôn sao, không ai có thể đoán được sao quân chủ lại hành động như vậy, Phục Hi Đàn chính là thần đàn thượng cổ, cũng là đàn đứng đầu thiên hạ, sao quân chủ lại lấy cây đàn trân quý như vậy ra cho Vân Lam công chúa đàn tấu? Trong mắt chúng thần, tuyệt đối không ai nghĩ tới việc Úy Trì Nhạc lấy PHục Hi Đàn ra, lại càng không nghĩ tới để cho Vân Lam công chúa đàn nó.
trên mặt Tiêu Diệc Nhiên vẫn là vẻ bát phong bất động, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, xem ra độc Hợp HOan của Úy Trì Nhạc còn chưa giải hết, hắn ôm Phục Hi Đàn ra là muốn mượn tay VŨ nhi giúp hắn giải HỢp hoan đi!
Giải cũng tốt, sau này Úy Trì Nhạc gặp Vũ nhi y như người ta, đỡ cho hắn phải lo lắng lung tung…
“Vân Lam, ngươi cùng nàng ấy đàn tấu trong đình nghỉ mát này đi”. Úy Trì Nhạc thế nào cũng khôngchịu mở miệng gọi Tử Lạc Vũ là Nhiếp chính Vương Phi, mấy chữ đó giống như một cây gai, khiến lòng hắn đau tới rỉ máu.
Đình nghỉ mát cách chỗ yến hội một khoảng không tính là gần, nhưng vẫn có thể thấy được, như có người ngồi trong đình đàn tấu, lụa bay bay phiêu dật bốn phía gần như che kín, phía ngoài không nhìn rõ được bên trong.
Trong mắt Hạ Tuyết đều ghen ghét tới đỏ cả lên, lúc nàng ta đàn tấu sao quân chủ không mang Phục Hi Đàn này ra, Vân tiện nhân vừa tỷ thí quân chủ lại lấy đàn ra là sao? Nhất định là quân chủ khôngmuốn Vân tiện nhân này làm mất mặt, cho nên mới lấy đàn tốt nhất ra để giúp nàng ta vượt qua gian nan. Nghĩ như vậy, trongl òng Hạ Tuyết mới thấy tốt hơn một chút.
“Vâng”. Vân Lam công chúa đáp, nắm tay Tử Lạc Vũ cùng đi vào đình nghỉ mát.
Úy Trì Nhạc buông PHục Hi Đàn xuống, dùng giọng nói chỉ có vẻn vẹn ba người nghe được nói: “Vân Lam, ngươi lui ra sau”.
Vân Lam ngây ngẩn cả người, thật không rõ ý của quân chủ.
“Sao lại muốn Vân Lam tỷ tỷ lui ra sau?” Tử Lạc Vũ không đồng ý, tay nhỏ của nàng nắm chặt tay Vân Lam.
Úy Trì Nhạc ngẩng đùa nhìn Tử Lạc Vũ, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Chẳng lẽ muốn ta đem đàn này tới trước mặt mọi người, để bọn họ xem thử Vân Lam làm sao dạy ngươi đàn tấu sao?’
Tử Lạc Vũ không lên tiếng, nếu hắn thật sự đem đàn dọn ra ngoài, vậy hôm nay Vân Lam tỷ tỷ liền không xuống đài được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]