Thời điểm Vũ Nhi được sinh ra lần hai, cảm giác được sự đau đớn rõ ràngtừ đại não “bằng thép” của mình, chân giơ lên trên, đầu hướng xuống đểmáu chạy xuống đại não.
Trong hỗn độn rốt cục cũng có thể mở mắt, Emma! Tình huống nào đây? Liếc nhìn một tòa “Mao Sơn” ở bên cạnh mình, mắt không chớp quan sát xungquanh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lên mấy cây xơ xác “kỳ lạ” này,Emma! Cây ở đây còn cao hơn nàng?
Đát, đát, tận lực tập trung vào tiếng vó ngựa đang tiến lại gần, thanhâm lại trực tiếp biến thành tín hiệu nguy hiểm truyền lại, Vũ nhi vôthức dựng thẳng lông lá xù xì trong lỗ tai.
Có biến, không biết chuyện gì đang diễn ra, mắt Vũ Nhi nhắm chặt lại,chân duỗi ra, ngã trên bụng “Mao Sơn” giả chết, nếu giả chết trong hoàncảnh này, có thể giữ được mạng nhỏ, lại nói, tắc kè hoa dùng chiêu nàymà vô số lần thoát nạn, không biết nếu người sử dụng chiêu này liệu cóhiệu quả hơn so với tắc kè sử dụng không…
Mặc dù Vũ Nhi giả chết nhưng vẫn không quên mắt để lộ ra một khe hở nhỏ, quan sát động tĩnh quanh thân, vạn nhất là động vật ăn “thi thể”, nàngcó bốn chân, lúc đó sẽ vùng lên chạy thật nhanh, nàng không có khoáclác, Lưu Tường so chạy cự ly dài với nàng còn không chạy vượt được, sửtử, lão hổ là cái gì chứ.... Emma! Lưu Tường có thể chạy bằng đượcsư tử sao? Lão hổ? Ý kiến này không thể tin được…
Vó ngựa dừng lại, tầm mắt Tiêu Diệc Nhiên đảo qua trên thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-manh-phi/1983898/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.