“Thái tử, ta đến để chúc mừng con.”
Nếu là trước kia, lúc còn sống ở trên núi, hắn không biết thân phận của mình là hoàng tử, hắn cứ ngỡ cha mẹ mình đã mất hoặc vì gia cảnh nghèo khó mà bỏ rơi mình.
Ít ra hắn vẫn sẽ hy vọng.
Nhưng khi biết sự thật lại cảm thấy thật nực cười.
Chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Trong lòng hoàng hậu trước sau cũng chỉ có tam ca Cơ Việt Y.
Khuôn mặt này lại giống người đó như đúc.
Nói nhẹ nhàng là truyền hết tình yêu sang cho hắn.
Nói cho đúng thì chính là kẻ thay thế.
“Tạ ơn nương nương nhọc lòng.”
“A Hiên, ta…”
“Nương nương, người thân phận tôn quý, không cần vì ta mà chạy đến nơi này.
Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ cần tình thương của người.
Người yên tâm, dù sao người cũng có công sinh ra ta, sẽ nhất định sẽ giữ ngôi vị hoàng hậu này cho người.”
Nói đến những câu cuối, đáy mắt hắn lại óng ánh nước.
Hắn quay phắt người đi, miệng tạo thành một nụ cười không rõ tâm trạng.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin cáo lui.
Sắp đến lúc làm lễ, nếu ta còn không đi sẽ bỏ lỡ giờ hoàng đạo.”
Không phí thêm một lời nào nữa, Cơ Dục Hiên nhấc bàn chân nặng như đá, rời đi.
Hoàng hậu ở phía sau đau lòng khụy xuống
Trừng phạt.
Đây là ông trời đang trừng phạt bà.
Trừng phạt bà bỏ rơi cốt nhục của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490254/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.