Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Trước đây Tư Mã Duệ Tịch đã từng nghĩ trở thành thái tử phi sẽ rất mệt mỏi, rất thống khổ. Ngày ngày nhìn phu quân của mình qua lại với nữ nhân khác, lòng sao có thể vui vẻ được. Hơn nữa, tranh giành trong đông cung, chém chém giết giết so với hoàng cung còn đáng sợ hơn rất nhiều. Nhưng hơn một tháng ở vị trí thái tử phi, nàng lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Không giống như Tư Mã gia, nàng ở đây ngoài quản lý sổ sách, quản lý đông cung thì cũng chẳng cần phải làm gì thêm. Chỉ có thể nói rất nhàn hạ. Nàng trước kia luôn hướng tới kiểu hôn nhân nhất phu nhất thê. Vậy mà bây giờ nàng mới hiểu ra, kiểu hôn nhân đó không có ở trong thời đại này. Cũng như việc không thể gả cho người mình yêu. Thật may trước khi cưới nàng, Cơ Dục Hiên đã có hai thừa huy. Ít ra nàng không cần phải bận tâm việc phục vụ hắn. Ít ra nàng cũng có thể không hoàn thành việc của một thê tử nên làm. Tuy vậy cái gì cũng có hai mặt. Mặt lợi trước mắt. Nhưng mặt hại lại ở sau lưng. Trong đông cung sớm đã loan truyền ra lời đồn nàng bị thất sủng. “Thái tử phi, người quên mục đích gả cho điện hạ là gì rồi sao?” Ở trong cung, con người cũng sẽ dần bị những mưu mô, toan tính mà trưởng thành. Minh Uyển là một minh chứng thực tế nhất. Hai tháng sống cùng nàng, cùng với những thị phi của nàng, nàng ta đã biết cách tránh né. Lời nào nên nói, lời nào không nên, nàng ta so với nàng còn hiểu biết hơn. “Ta nhớ. Ngày nào ta cũng tự nhắc nhở mình.” Tư Mã Duệ Tịch ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt dán chặt trong cuốn sách. Lúc trước khi còn ở Tư Mã gia, ngoài sách của tứ tỷ cho, nàng cũng chẳng có quyển nào. Ở đông cung này sách là tài nguyên vô hạn, nàng sao có thể hoang phí. Minh Uyển ở bên cạnh một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hai má nàng phồng to, hai tay chống nạnh, cả người hậm hực nhưng lại đáng yêu đến thế. “Thái tử phi, người nhớ nhưng lại không chịu thực hiện. Người nói Tiểu Uyển phải làm sao?” Lúc này, nàng mới chậm rãi đặt sách xuống, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn Minh Uyển. “Thực hiện? Thực hiện thế nào?” “Muốn điện hạ giúp người trả thù đại phu nhân, trước hết người phải lấy lòng ngài ấy. Người trước sau đối với ngài ấy lạnh nhạt như một, còn có thể làm gì. Hơn nữa bên ngoài kia sớm đã đồn đại người bị thất sủng, chẳng ai xem người ra gì nữa rồi.” “Ta làm sao có thể lấy lòng hắn. Ta đối với hắn không có tình cảm.” Trong chuyện tình cảm, nàng luôn là người vô cùng cố chấp. Người nàng đã nhận định, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ. Con người nàng bỏ qua, sẽ không bao giờ nhặt lại. Tư Mã Duệ Tịch đi tới ngồi xuống vị trí gần mặt hồ. Nhìn những con chim nhỏ đậu trên mái hiên kia, nàng lại thở dài. Nàng sớm đã không còn là một nữ tử tự do nữa. Nàng bây giờ là người có chồng. Sống cũng chỉ có thể sống ở hoàng cung này. Chết cũng chỉ có thể chôn ở hoàng cung này. “Tiểu Uyển, muội biết ta không phải chân chính thái tử phi. Ta làm gì có quyền yêu thích hắn. Hắn trước kia là thái tử, bây giờ thì là tỷ phu của ta.” “Thái tử phi, chúng ta lợi dụng ngài ấy trước. Chỉ là lợi dụng thôi. Sau khi xong việc thì sẽ cao chạy xa bay.” Minh Uyển càng nói, nàng càng cảm thấy có lý. Nếu nàng cứ ngây ngốc như vậy ở đông cung này. Sớm muộn gì cũng bị hắn phát hiện. Chi bằng cứ làm cho xong rôi chạy thật xa. Lúc đó người của hắn làm sao tìm được? “Thế nào, thái tử phi?” “Được, ta sẽ cố gắng lấy lòng hắn.” Bỗng bên trong bụi cây nhỏ phát ra tiếng động khe khẽ. Tư Mã Duệ Tịch giật mình đừng dậy. Còn Minh Uyển vội vàng che chắn trước mắt nàng, quát lớn: “Là ai?” Một tiểu tử mặt tròn trắng trẻo xuất hiện. Trên mặt hắn lấm la lấm lém bụi đất nở nụ cười sáng chói còn hơn ánh nắng ngoài kia. Ánh mắt hắn vô tội nhìn về phía hai người, giở giọng cún con: “Ta là Cơ Sỹ An. Tỷ tỷ, đừng nói quên ta rồi chứ?” “An Nhi, An Nhi… Sao con lại đến đây?” Bên ngoài, một nữ nhân hớt ha hớt hải chạy vào. Nhìn thấy bên trong hiên là Tư Mã Duệ Tịch, nàng ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi hướng về phía Cơ Sỹ An khẽ mắng: “Đứa trẻ này, không biết tốt xấu.” Tư Mã Kiên chính là tướng quân của Triều Quốc. Đương kim thái tử phi lại chính là nữ nhi ông ta yêu thương nhất. Chắc chắn tính tình sẽ không tốt. Nếu lỡ làm nàng phật lòng, có khi sẽ nói nhỏ với thái tử trách mắng hai mẹ con nàng ta. Nữ nhân trong cung không có địa vị chính là nơm nớp lo sợ như vậy. Ngày kính trà nàng đã từng gặp qua nữ nhân kia. Nàng ta chính là hiền phi, phi tần của hoàng thượng. Còn đứa trẻ kia không ai khác là thập thất hoàng tử, Cơ Sỹ An, đệ đệ cùng cha khác mẹ với Cơ Dục Hiên. Hiền phi có bối cảnh không tốt, lại chẳng được hoàng thượng sủng ái. Nếu không phải sinh ra thập thất hoàng tử, e rằng đã sớm bị người ta loại ra khỏi hậu cung. Cho nên nàng ta đối với thế giới ngoài kia luôn luôn đề phòng. “Mẫu thân, An Nhi không có quậy phá. Nếu người không tin thì hỏi tỷ tỷ đi.” Cơ Sỹ An năm nay vừa tròn năm tuổi, là đứa trẻ vô âu vô lo, sống trong sự bảo bọc của hiền phi. Đứa trẻ này sinh ra đã khả ái, trắng trẻo như cái bánh bảo. Khiến người ta vừa nhìn thấy liền muốn nựng. Có lẽ cũng vì vậy mà Cơ Sỹ An có thể an an bình bình sống tới bây giờ. “Hiền phi, đệ đệ không có quậy phá. Đệ đệ ngoan ngoãn như vậy, sao có thể không biết tốt xấu được. Có đúng không?” Tư Mã Duệ Tịch khụy người xuống, đưa tay vuốt ve bầu má lấm lem bùn đất kia. Nàng cũng là đứa trẻ không được yêu thương. Nàng hiểu tình cảnh này. Đối với đứa trẻ, nàng là thực sự muốn bảo bọc..
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau