Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
A Việt rời bỏ nàng, nàng đã tuyệt vọng thế nào. Lần này là Cơ Dục Hiên ở trước mắt, nàng lại chẳng thể nào với tới. Tư Mã Duệ Tịch nở nụ cười thê lương. Ông trời thật biết cách sắp đặt. “Ý nàng là gì?” “Có nói ngươi cũng không hiểu. Tóm lại, Cơ Dục Hiên, chúng ta là không thể.” Cơ Dục Hiên đau đớn siết chặt đôi tay nàng. Nữ nhân lòng dạ nguội lạnh đến vậy sao? Dù hắn có làm gì cũng không thể tranh thủ được tình cảm của nàng. “Vì sao? Vì A Việt sao?” Tư Mã Duệ Tịch trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn hắn: “Sao ngươi biết A Việt?” Cơ Dục Hiên nhếch môi rồi cười một cách điên dại. Tiếng cười của hắn vang vọng khắp căn phòng. Người bên ngoài cũng hoảng sợ nhìn nhau. “Đúng là như vậy rồi. Tư Mã An Nhược, nàng là thê tử của ta. Sao có thể nghĩ đến một nam nhân khác.” Nói rồi, hắn bật người đứng dậy, nộ khí đằng đẵng mặc hài cùng y phục vào. Cuối cùng hắn đứng từ trên cao nhìn nàng nằm thất thần trên giường, giọng nói cất lên như tu la đến từ địa ngục. “A Việt là Lý Nhất Khang có đúng không? Nàng chờ nhận xác hắn đi.” Hắn đã rời đi rất lâu rồi. Nhưng lời nói của hắn vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng giật mình đứng dậy, luống cuống mặc lấy y phục chỉnh tề rồi chạy tới đại điện của hắn. “Nô tài bái kiến thái tử phi.” “Cơ Dục Hiên đâu?” Ninh công công thất thố nhìn nàng. Lần đầu tiên hắn thấy nàng chủ động đi tìm điện hạ. Sao có thể không ngạc nhiên. Nhưng cuối cùng từ trong ngạc nhiên lại lấy ra được sự vui mừng. Nếu điện hạ biết chắc chắc sẽ rất cao hứng đây. “Mời thái tử phi vào trong điện ngồi chờ. Điện hạ xử lý một số chuyện sẽ sớm quay lại.” “Hắn đi đâu?” Ninh công công lắc đầu. “Nô tài không biết. Chỉ thấy điện hạ cùng Hải cận vệ đi tới hướng cẩm y vệ.” Nhận được đáp án, Tư Mã Duệ Tịch chẳng phí thêm lời liền chạy đi. Ninh công công ở phía sau trải qua từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ thái tử phi đã hiểu thấu tấm chân tình của điện hạ rồi hay sao. Lúc Tư Mã Duệ Tịch tới nơi thì đã không còn thấy Cơ Dục Hiên cùng Hải Minh đâu nữa. Nàng thất thần trở lại Miến Vũ điện, ngồi ngây ngốc trên ghế, trong lòng thầm cầu nguyện hắn sẽ không làm như vậy. Nàng không phải là Tư Mã An Nhược. A Việt không phải là Lý Nhất Khang. Nếu chỉ vì hiểu lầm như vậy mà khiến Nhất Khang ca ca chết, nàng sao có thể đối mặt với tứ tỷ đây. Cơ Việt Y chết, hoàng đế còn có bốn người con trai khác là Cơ Dục Hiên, Cơ Vỹ Thành, Cơ Chiến Minh và Cơ Sỹ An. Cuộc tranh đấu giành ngôi vị thái tử vẫn tiếp diễn. Trong tất cả ba người, kẻ có cơ hội ngồi lên ngôi vị nhiều nhất chính là Cơ Vỹ Thành. Nhưng hắn lại ngu ngốc phạm phải sai lầm. Trực tiếp tìm cái chết cho mình. Cứ ngỡ loại đi được một mối lo ngại, ai ngờ còn có mối lo ngại lớn hơn. Cơ Dục Hiên là kẻ an toàn nhất lại ngang nhiên trở thành Đông Cung thái tử. Chỉ cần nghĩ đến đây, thập nhị hoàng tử Cơ Chiến Minh lại tức giận đến mức nện một quyền xuống bàn. Cơ Dục Hiên, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ bị hoàng hậu vứt bỏ. Hắn ta có tư cách cùng hắn tranh dành sao? “Điện hạ, đường dài mới biết ngựa hay, không nên nóng vội.” Hắn biết thời gian còn dài, nhưng càng nghĩ lại càng tức giận. Hắn thế nhưng lại thua một đứa trẻ sống trên núi. “Ngoại tổ phụ, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” Nghiêm Binh vuốt bộ râu trắng dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn cháu ngoại mà ông ta yêu thương nhất. Muốn lật đổ Cơ Dục Hiên, trước tiên phải lật đổ người đứng sau hắn. Muốn lật đổ người đứng sau hắn thì phải tìm ra người đó. Cơ Dục Hiên trước nay hành sự cẩn trọng. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều làm trong bóng tối. Việc này e rằng còn rất khó. Cái dễ hơn chính là tìm được điểm yếu của hắn. “Ta nghe nói hắn thường xuyên lui tới Miến Vũ điện của thái tử phi.” “Ý ngoại tổ là gì?” Cơ Chiến Minh nhíu mày. Hắn tồn tại được cho tới bây giờ chính là nhờ có thế lực đằng ngoại ở phía sau chống đỡ. Một khi Nghiêm Binh đã ra mặt thì cho dù đó là hoàng thượng cũng phải kính nhường mười phần. “Một nam nhân thường lui tới chỗ một nữ nhân thì có thể có chuyện gì?” Hiểu ra được vấn đề, Cơ Chiến Minh vui mừng cười sảng khoái. Hắn đã biết nên bắt đầu từ đâu rồi. “Cháu sẽ sai người dò thám.” “Đứa trẻ hiểu chuyện.”.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau