A Việt rời bỏ nàng, nàng đã tuyệt vọng thế nào.
Lần này là Cơ Dục Hiên ở trước mắt, nàng lại chẳng thể nào với tới.
Tư Mã Duệ Tịch nở nụ cười thê lương.
Ông trời thật biết cách sắp đặt.
“Ý nàng là gì?”
“Có nói ngươi cũng không hiểu.
Tóm lại, Cơ Dục Hiên, chúng ta là không thể.”
Cơ Dục Hiên đau đớn siết chặt đôi tay nàng.
Nữ nhân lòng dạ nguội lạnh đến vậy sao? Dù hắn có làm gì cũng không thể tranh thủ được tình cảm của nàng.
“Vì sao? Vì A Việt sao?”
Tư Mã Duệ Tịch trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn hắn: “Sao ngươi biết A Việt?”
Cơ Dục Hiên nhếch môi rồi cười một cách điên dại.
Tiếng cười của hắn vang vọng khắp căn phòng.
Người bên ngoài cũng hoảng sợ nhìn nhau.
“Đúng là như vậy rồi.
Tư Mã An Nhược, nàng là thê tử của ta.
Sao có thể nghĩ đến một nam nhân khác.”
Nói rồi, hắn bật người đứng dậy, nộ khí đằng đẵng mặc hài cùng y phục vào.
Cuối cùng hắn đứng từ trên cao nhìn nàng nằm thất thần trên giường, giọng nói cất lên như tu la đến từ địa ngục.
“A Việt là Lý Nhất Khang có đúng không? Nàng chờ nhận xác hắn đi.”
Hắn đã rời đi rất lâu rồi.
Nhưng lời nói của hắn vẫn cứ quanh quẩn trong đầu nàng.
Nàng giật mình đứng dậy, luống cuống mặc lấy y phục chỉnh tề rồi chạy tới đại điện của hắn.
“Nô tài bái kiến thái tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490218/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.