Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Thuận theo tự nhiên, hắn cúi thấp mặt xuống, cuối cùng mắt đụng mắt, mũi chạm mũi, môi giáp môi. Lần này nàng không có cự tuyệt hắn nữa. Mà còn phối hợp mở miệng ra, hắn nhanh chóng đưa cái lưỡi linh hoạt vào. Nàng bị hô đến mức trời đất quay cuồng. Tưởng chừng như hơi thở của nàng tắt hẳn, hắn mới dừng lại buông nàng ra. Cơ Dục Hiên cười mãn nguyện nhìn hai má nhuộm đỏ của nàng. “Chàng còn cười?” Nàng thẹn quá hóa giận gào lên. “Được, được, bổn vương không cười nàng.” Qủa thật hắn không cười nữa. Nhưng ánh mắt lại cứ sáng lấp lánh nhìn nàng thế kia. Càng khiến cho nàng xấu hổ bội phần. “Cơ Dục Hiên.” Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn bằng giọng nói dịu dàng như vậy. Trước kia nếu không phải là gào thì cũng là quát. Thì ra tên hắn cũng có thể gọi đến dễ nghe như vậy. Thế mà hắn lại không biết. “Ừ.” Nàng ngã người vào trong lòng hắn, đầu đặt trước ngực hắn, tai áp đến vị trí bên trái của hắn. Nghe tiếng tim hắn vì nàng mà đập loạn nhịp, một cỗ ấm áp xông thẳng lên cánh mũi. Hắn thuận thế đưa tay ôm lấy nàng, bảo bọc như vật phẩm trân quý nhất thế gian. Hơi thở của hắn phà phà trên đỉnh đầu nàng. Còn hơi thở của nàng lại cứ bủa vây trong tâm trí hắn. Tình cảnh này thật tốt đẹp biết bao. Hy vọng có thể kéo dài mãi mãi. Cho dù không cần trở lại thượng kinh ồn ào kia cũng được. “Cơ Dục Hiên, chàng biết hết rồi sao?” ‘Biết hết’ trong miệng nàng là cái gì sao hắn có thể không hiểu. Chỉ là bị nàng nói đến, hắn lại có cảm giác bất an. “Ta là Tư Mã Duệ Tịch.” Một câu khẳng định như vậy khiến tim hắn nhói lên, đập càng mạnh mẽ. Nàng vươn tay, vuốt ve khuôn ngực vững trải của hắn. Hôm nay, nàng quyết định đánh đòn phủ đầu. “Chàng biết lúc nào vậy?” Cơ Dục Hiên giọng khàn khàn trả lời: “Lúc nàng nói nàng không phải là thê tử của ta thì ta đã nghi ngờ. Sau đó ta nhờ Tiểu An tiếp cận nàng. Lần xác nhận chính thức là vào hôm nàng cùng Tiểu An tỉ thí kiếm nghệ.” Càng nghe, nàng càng mờ mịt. Chỉ là tỉ thí kiếm nghệ, hắn sao có thể phát hiện? Hiểu được nỗi thắc mắc trong lòng nàng, hắn lại nói: “Theo ta điều tra, Tư Mã An Nhược ngoài ngâm thơ, thêu thùa thì chẳng biết gì cả.” “Cho nên…” “Cho nên dù nàng muốn tỉ thí với Tiểu An cái gì, dù là kiếm nghệ, bắn cung, võ thuật, ta đều biết. Ta càng chắc chắn nàng không cùng Tiểu An ngâm thơ hay thêu thùa, có đúng không?” Qủa nhiên là Cơ Dục Hiên thông minh hiểm độc, đánh nàng một đòn trí mạng như vậy. Thế mà nàng còn vui vẻ đáp ứng điều kiện của Cơ Sỹ An. Huynh đệ Cơ gia, ai ai cũng không phải dạng vừa. “Vừa nãy vì sao chàng không cho ta cầm kiếm?” Nàng sớm đã nghĩ ra lý do. Nhưng không dám chắc chắn. “Đó là người của Nghiêm Bính. Cả thiên hạ này đều biết tứ tiểu thư phủ tướng quân không biết sử dụng kiếm. Nàng cầm kiếm lên chính là trực tiếp nói cho bọn họ biết thân phận của nàng.” Tư Mã Duệ Tịch quay sang nhìn hắn. Hắn là Cơ Dục Hiên, là đông cung thái tử, là đế vương tương lai. Thế mà chỉ lại vì nàng suy nghĩ vẹn toàn như vậy. Nàng nên vui hay nên buồn đây? “Lần sau không được sử dụng kiếm nữa. Nàng có biết không?” Đây là nỗi lo sợ trong lòng hắn. Để người khác biết, nàng sẽ chịu tội tru di tam tộc. Còn có hoàn toàn thoát khỏi thân phận Tư Mã An Nhược, cũng không còn là thái tử phi của hắn nữa. Cho dù là dối gạt cũng được, lợi dụng hắn cũng được. Chỉ cần nàng luôn luôn ở bên hắn như bây giờ, vậy là đủ rồi. Nhận được cái gật đầu của nàng, hắn an tâm siết chặt vòng tay hơn. “A Việt là ai? Vì sao ta lại thấy hắn rất quen thuộc.” Nghĩ đến A Việt, trong lòng Tư Mã Duệ Tịch có chút thất vọng. Từ trước đến nay, A Việt trong mắt nàng là nam nhân tốt, ôn nhu khiêm tốn. Thế mà bây giờ hắn còn thể hiện một mặt tà ác như vậy. Nàng thở dài, ngón tay nghịch ngợm xoay vòng trên trên ngực hắn. “A Việt tên thật là Lục Việt. Ta biết hắn cũng đã hơn mười năm rồi. Hai năm trước hắn đột nhiên biến mất, đến bây giờ mới xuất hiện.” Nàng nói xong đã rất lâu mà hắn vẫn chẳng có phản ứng gì. Nàng ngước mắt thu vào là một Cơ Dục Hiên hàn khí đầy người. Bỗng chốc giật mình, một cỗ lo sợ xông thẳng vào trong lòng. “Chàng sẽ không giết A Việt chứ?” Cơ Dục Hiên vẫn duy trì trầm mặc. Hắn siết chặt vòng tay mình hơn, giam cầm nàng trong lòng. Rất lâu, rất lâu, tưởng chừng cả một thế kỉ sau, hắn mới nhàn nhạt nói: “Sẽ.” Một từ ngắn gọn nhưng chứa biết bao lạnh lùng. Hơi thở nặng nề của hắn phả vào cổ nàng, mắt lại nhìn thẳng về phía trước. Nàng đã biết trước câu trả lời của hắn. Nhưng cứ ngỡ ở trước mặt nàng, ít ra hắn sẽ nói dối. Chỉ là không ngờ lại thẳng thắn như vậy. “Cơ Dục Hiên, nếu chàng giết A Việt là vì ta, vậy thì đừng giết.”.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau