Cơ Dục Hiên buông một tay ra, kéo trâm cài trên đầu nàng xuống, tóc dài đen láy liền xõa ra.
Một mùi thơm quyến rũ ngọt ngào xông thẳng vào mũi hắn.
Bàn tay luồn vào từng kẻ tóc của nàng.
Loại êm dịu chưa từng có này khiến hắn si mê.
“Đây là mùi gì? Thơm như vậy.”
“Hoa nhài.
Hương thơm ngọt ngào, giảm căng thẳng.”
Tư Mã Duệ Tịch cười lên đặc biệt xinh đẹp.
Hai má lúm đồng tiền nở rộ trên má trắng noãn mịn màng.
Trong mắt hắn, so với nữ tử trên thiên hạ này, nàng là nữ nhân kiêu ngạo nhất, mạnh mẽ nhất, phóng khoáng nhất, hào sảng nhất.
Loại xinh đẹp này không phải là của nử tử yêu kiều e lệ như Tư Mã An Nhược, cũng không phải là của nữ cường nhân hào hùng như Vỹ Niên hoàng hậu.
Loại xinh đẹp độc nhất vô nhị, càng ngắm lại càng đắm chìm vào.
Nàng mở to đôi mắt, con ngươi đen tròn to lấp lánh vô hại như chứa đựng cả tinh túy đất trời.
Bỗng nhiên hắn rất tò mò, là người như thế nào mới có thể sinh ra một đứa trẻ tinh khiết như vậy?
“Tiểu Tịch, thân sinh của nàng là ai?”
Thân sinh trong mắt nàng là một thứ gì đó rất cao sang.
Bởi vì từ khi có ý thức, nàng chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của mẹ.
Huống hồ, nàng cũng chẳng còn mẹ nữa, là một đứa trẻ mồ côi.
Nàng vẫn nở nụ cười không nhiễm tạp chất như ban đầu, chỉ là hai bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-sung-lang-vuong-hau/2490201/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.