Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau
Ba ngày thấm thoát trôi qua, Cơ Dục Hiên như ngồi trên đống lửa, không một giây phút nào thôi lo lắng. Nhưng vẫn chỉ có thể giả vờ như ung dung tự tại ngồi chờ ở Đông Cung. Tư Mã Duệ Tịch còn chạy trốn ở ngoài thêm một ngày nào, nguy hiểm sẽ đeo bám nàng một ngày đó. Vì thế, việc cấp bách nhất là phải tìm cho bằng được nàng. Cơ Dục Hiên quay đầu, bức tranh vẽ nàng treo lủng lẳng trên tường. Nàng mặc một bộ y phục trắng tinh khiết, nở nụ cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp. Không biết nàng bây giờ thế nào? Có sống tốt không? Có ăn no không?Có gặp phải người xấu không? Càng nghĩ, trong lòng lại càng nôn nao khó chịu. “Điện hạ.” Cơ Dục Hiên ngước mặt, Phong Huyền chạy từ bên ngoài vào. Hơi thở không đều đặn gọi một tiếng. “Đã tìm được người rồi sao?” Ánh mắt Cơ Dục Hiên sáng rực bắn về phía hắn. Ba ngày qua, bề ngoài hắn tỏ ra trầm ổn. Nhưng bên trong lúc nào cũng lo lắng, hết sai Khuyết Đàn đến sai Phong Huyền đi tìm tung tích của nàng. Nhưng giống như nàng đã bốc hơi khỏi thế gian này. Cho dù hắn có tìm như thế nào vẫn không thấy. Phong Huyền lắc đầu, bộ dạng lạnh lùng trước sau như một. “Không tìm thấy. Nhưng mà thuộc hạ đã phát hiện ra một chuyện khác.” “Nói đi.” Phong Huyền cẩn thận nhìn trước ngó sau, sau đó khé vào tai Cơ Dục Hiên thì thầm: “Lục Việt đó hình như không phải họ Lục. Còn nữa, hàng xóm cạnh nhà cha mẹ hắn đều nói không biết bọn họ có một đứa con trai là hắn.” Cơ Dục Hiên nhíu mày, híp mắt nhìn Phong Huyền. “Ý ngươi là gì?” “Thuộc hạ nghi ngờ, hắn là tiền thái tử. Bởi vì hai năm trước Lục gia đột nhiên xuất hiện một Lục Việt. Đồng thời điểm với lúc Cơ Việt Y chết.” Cơ Dục Hiên hít một hơi, lùi lại hai bước, ngồi xuống bàn trà. Ánh mắt hắn u tối nhìn về phía trước, không biết trong lòng đang suy tính điều gì. Hắn trầm ngâm rất lâu. Tưởng chừng như cả thế kỉ mới nói: “Nếu đó thực sự là hắn. Vậy phải tìm được Tiểu Tịch trước quân đội triều đình.” “Thuộc hạ rõ.” Phong Huyền nghiêm mình gật đầu. “Còn nữa. Ngươi nói với sư phụ để ý bên Nghiêm Bính và Kinh Phương một chút. Rất có thể Lục Việt sẽ liên lạc với bọn chúng.” “Vâng.” Phong Huyền khinh công đi mất. Trong căn phòng lớn chỉ còn một mình hắn. Trầm ngâm nghĩ lại chuyện xưa, trong lòng hắn bất giác nổi lên một hồi sợ hãi. Nếu quả thực đó chính là Cơ Việt Y, hắn phải tiêu diệt hắn ta trước, trước khi hắn ta tiêu diệt hắn. Cơ Việt Y. Hắn còn nhớ lúc hắn từ trên núi sói trở về, người đầu tiên hắn gặp chính là Cơ Việt Y, anh em song sinh với hắn. Lúc đó, y mặc một bộ y phục cao quý, cả người sạch sẽ toát ra vẻ tinh anh cường tráng. Còn hắn, hắn lại mặc bộ quần áo đơn sơ, thậm chí có chút tầm thường. Cơ Việt Y đứng đó, nở nụ cười với hắn. Y cười rất tươi, như thể trên thế gian này chỉ có nụ cười của hắn là sáng chói nhất, hào hoa nhất. Cũng từ đó, hắn ghét y, rất ghét bộ dạng giả nhân giả nghĩa của y. Y đưa thức ăn ngon tới cho hắn, hắn liền đạp đổ. Y đưa y phục mới cho hắn, hắn liền xé rách mất đi. Chỉ cần y tới gần hắn, hắn liền không chút do dự hướng mũi kiếm của mình về phía y. Cũng chính vì vậy mà không dưới một lần, hắn bị phụ hoàng trách mắng, bị mẫu hậu đánh đòn. Quan lại trong triều cho rằng hắn không hiểu chuyện, là một đứa trẻ hư hỏng. Cũng từ đó, hắn nuôi chí, quyết tâm lật đổ Cơ Việt Y, chính mình thay thế vị trí của y. Ba năm sau, hắn trưởng thành, trong một lần đi du ngoạn cùng với Cơ Việt Y trên núi Ngự Phong. Nhân lúc y không để ý, hắn huýt đàn sói tới tấn công y, y bị thường gắng chạy thoát thân. Cuối cùng bất đắc dĩ phải nhảy từ trên đỉnh núi xuống. Lúc đó, phụ hoàng nổi giận huy động toàn quân đội triều đình đi tìm y. Nhưng chẳng có một tín hiệu nào. Cứ ngỡ y đã chết, chuyện này cũng thầm lặng trôi qua. Không ngờ… Cơ Việt Y, mạng thật là lớn. Nhảy cao như vậy mà không có chết. Chỉ bị hủy hoại khuôn mặt. Nếu lần trước ở trong rừng, hắn nhận ra sớm một chút, e rằng cục diện sẽ không đi tới mức đường này. Tiểu Tịch của hắn. Cơ Việt Y cũng thích Tiểu Tịch của hắn. Nàng ở bên Cơ Việt Y, liệu có nối lại tình xưa không? Dù sao bọn họ gặp nhau trước. Dù sao cũng chính hắn tách bọn họ ra. Cơ Dục Hiên nhìn bức tranh treo ở trên tường, thầm nói: “Tiểu Tịch, nàng trở về đi, ta sẽ cưới nàng. Sẽ đường đường chính chính cưới nàng.” Ngược lại, ở chỗ Tư Mã Duệ Tịch, nàng cùng Cơ Việt Y di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Có vẻ Cơ Việt Y rất rành đường xá ở đây, toàn bộ hành trình đều do hắn sắp đặt. “Tiểu Tịch, nàng có mệt không?” Cơ Việt Y lấy tui nước dắt ở bên hông rồi đưa cho nàng. Đi đường đã lâu, nàng rất khát, cũng rất mệt. Cầm lấy túi nước, như đứa nhỏ uống một hơi. “A Việt, chàng muốn đưa ta đi đâu?”.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127
Chương sau